The Giver, tác phẩm gốc của Lois Lowry, khám phá một thế giới
dường như hoàn hảo nơi mọi xung đột đều đã được giải quyết và những điều
phiền toái – như thời tiết xấu và “sự sôi nổi” tuổi mới lớn – đã bị xóa
bỏ, cho phép nền văn hóa này đạt đến một trạng thái đẹp đẽ của “sự đơn
điệu”.
The Giver, phiên bản điện ảnh của tiểu thuyết kinh điển cùng tên, là
câu chuyện mới nhất trong làn sóng những câu chuyện về địa ngục trần
gian tràn ngập nước Mỹ những năm gần đây [Ảnh: The Weinstein Company]
|
Như bạn có thể hình dung, xã hội không tưởng này không quá không tưởng.
The Giver
tập trung vào Jonas, người được chọn cho một nghĩa vụ mệt mỏi: làm chủ
sở hữu duy nhất ký ức và cảm xúc của cộng đồng. Jonas học về đau đớn và
nỗi buồn, nhưng cũng trải nghiệm những màu sắc đẹp đẽ, một chuyến xe
trượt hồi hộp và cuối cùng học để cảm nhận tình yêu. Nói cách khác,
Jonas học được những gì thuộc về con người – và từ đó thế giới của cậu
không còn hoàn hảo nữa.
The Giver là tác phẩm gần nhất
trong một làn sóng của những câu chuyện kể về các xã hội địa ngục giả
tưởng đã ngập đầy nước Mỹ trong những năm gần đây. Từ phần tiếp theo
phim
Purge và phim
Under the Dome mùa hè này cho đến phần phim
Hunger Games mới nhất (phát hành tại Việt Nam với tựa
Trò chơi sinh tử
(cùng ra mắt vào tháng 11), người ta vẫn chưa thấy có đủ những chuyện
kỳ ảo khải huyền này, trong đó những thế giới gần như hoàn hảo hóa ra
thật đáng sợ.
Vì sao lại có sự thèm thuồng những câu chuyện địa ngục hậu khải huyền này ở hiện tại?
Một
câu trả lời là những thế giới tưởng tượng đó phản ánh chính thế giới
chúng ta. Từ dải Gaza cho đến Ukraine, từ những cơn hạn hán cho đến hiện
tượng trái đất nóng lên, năm 2014 thường xuyên cảm nhận khải huyền.
Những câu chuyện xã hội không tưởng ở tương lai của ngày hôm nay thao
túng và khai thác những nỗi sợ hãi rất thật.
Cảnh trong phim The Road năm 2009
Loạt phim
Hunger Games đưa các chương trình truyền hình thực tế đến với tận cùng sự hợp lý của nó. Phim
Divergent / Dị biệt
(dựa trên tiểu thuyết của Veronica Roth) chơi đùa với sự bấp bênh của
chúng ta về việc chúng ta khớp vào đâu trong thế giới này. Và bất kỳ ai
từng ở khu Hạ Manhattan vào tháng 11 năm 2001, hay New Jersey lúc hậu
siêu bão Sandy, chắc chắn sẽ rùng mình khi xem bộ phim
The Road ảm đạm (dựa trên tiểu thuyết của Cormac McCarthy).
Cũng
phải nói thêm rằng nhiều tác giả đã quyến rũ một cách thành thạo giới
thiếu niên vào thể loại địa ngục giả tưởng này, vì thế cho phép những
diễn viên trẻ hơn, hấp dẫn hơn vào vai trong các phim chuyển thể, với
những cuộc rượt đuổi nhanh hơn, kinh phí lớn hơn và nhiều cháy nổ hơn.
Một cách phù hợp, dù nhân vật chính trong
The Giver được cho là
ở độ tuổi 12 đến 16, nhưng nam diễn viên vào vai Jonas thực chất đã 25
tuổi. Dễ dàng để nói rằng sự ham mê của tuổi thiếu niên dành cho các
tiêu chuẩn địa ngục giả tưởng như trong các quyển
Brave New World hay
Fahrenheit 451 là nhẹ nhàng hơn, kể cả với sự kích động của các thế hệ giáo viên ngữ văn Anh ở trường trung học.*
Nhưng
có một lý do khác, phức tạp hơn – thậm chí mang tính chính trị - cho sự
phổ biến của thể loại địa ngục giả tưởng này. Những câu chuyện như
The Giver
làm được điều mà thậm chí những đại diện cử tri quyền lực nhất ở Mỹ
cũng không thể làm được: họ mang những người Dân chủ và Cộng hòa lại gần
nhau.
Brenton Thwaites vai Jonas trong phim The Giver
Giống như rất nhiều tác phẩm kinh điển thể loại này –
1984 của Orwell, thậm chí quyển
Utopia của Thomas More từ đầu thế kỷ 16 –
The Giver
mang một thông điệp. Điều thú vị là cách mà những người từ các phe cánh
chính trị khác nhau tiếp nhận thông điệp đó. Những người theo đảng Bảo
thủ như Cal Thomas của
Fox News nhìn nhận
The Giver là một lời cảnh báo chống lại chủ nghĩa tự do, từ đó, ông tin rằng, thúc đẩy bàn luận về thuyết tương đối.
“Khi
chúng ta tháo bỏ tất cả mọi câu thúc, đạo đức cá nhân và xem mọi ý
tưởng đều có giá trị tương đương,” Thomas viết vào tháng trước, “
The Giver chỉ ra điều này cuối cùng sẽ dẫn tới đâu.”
The Giver
cũng có thể có một vài quan điểm hữu khuynh về nhà nước, nạn phá thai
và an tử. Tác giả Lowry, trong một bài phỏng vấn năm 2007, nói rằng
quyển sách của bà “thách thức những khuynh hướng trong bất kỳ xã hội nào
cho phép một nhà nước xâm lược luật pháp hóa đời sống.”
Những
nhóm bảo thủ như trang mạng “Focus on the Family” (Tập trung vào Gia
đình) chỉ trích tiểu thuyết của Lowry và cùng nhau tác động để cấm đoán
The Giver, vốn đã là một trong những quyển sách bị cấm nhiều nhất trong các trường học Mỹ.
Một cảnh trong phim Divergent
Nói ngắn gọn, sự sáng chói của một câu chuyện địa ngục giả tưởng được kể
tốt, không chỉ là nó hấp dẫn được cả những người Tự do và Bảo thủ. Nó
cũng chỉ ra cho cả hai phe thấy rằng họ có cùng những nỗi sợ và, than
ôi, không quá khác biệt.
Dịch: © Hoài Nam @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Star-Ledger
* Ý nhắc đến phim
Dead Poets Society của Robin Williams. Ông
vào vai một giáo viên Ngữ văn với tư tưởng cách mạng và tự do, thay đổi
các lề lối truyền thống trong trường học. Nhưng điều đó cuối cùng lại
dẫn đến hậu quả thảm khốc, như một cái giá phải trả. (ND)
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi