Bình luận phim

Mortdecai: Điểm đen mới trong chuỗi những lựa chọn tồi tệ gần đây của Depp

23/01/2015

Một bộ phim có hẳn một “người chuyên uốn râu” đáng lẽ phải vui nhộn và hài hước hơn bộ phim hành động hài thất bại này của Johnny Depp.

Lấy bối cảnh ở nước Anh thời hiện đại, nhưng muốn có được phong thái cổ điển của phim Peter Sellers hay Terry Thomas từ thập kỷ 60, Mortdecai là một mớ bòng bong không hợp bất cứ thời địa nào, không hề thành công trong việc tạo cảm giác nhẹ nhàng hay nhịp phim cuốn hút của thời kỳ điện ảnh nó đang muốn tôn vinh. Với dàn diễn viên đồ sộ và khả năng đạo diễn đáng khen của biên kịch hạng A, David Koepp (Jurassic Park, Panic Room, Spider-Man), bộ phim là một vở kịch nực cười không có sức hút, và sẽ chỉ là một điểm đen mới trong chuỗi những lựa chọn tồi tệ gần đây của Depp.

Mortdecai dựa theo một loạt tiểu thuyết tranh của Kyril Bonfiglioli, một tác giả người Anh gốc Ý và Slovenia. Xuất bản vào thập kỷ 1970, loạt tiểu thuyết kể về những hành động vô đạo đức của nhà quý tộc buôn tranh người Anh, Chúa Charlie Mortdecai (Depp đóng), và những cuộc phiêu lưu nát rượu của anh, cùng người hầu hung hãn nhưng tháo vát và quyến rũ Jock Strapp (Paul Bettany đóng). Với những thói xấu giống nhân vật chính của mình, Bonfiglioli sống nhiều năm trong nghèo khó và chứng nghiện rưới, qua đời vì bệnh gan vào năm 1985.

Depp đóng Mortdecai không khác gì một nhân vật Looney Tunes ngoài đời, một tay chơi kiêu ngạo tự phụ yêu thích bộ ria mép ngớ ngấn của hắn có thể ép vợ Johanna (Gwyneth Paltrow đóng) tới mức cô ta dọa ly hôn. Đứng trước bờ vực phá sản, hắn thấy có cơ hội thoát khỏi cảnh túng quẫn khi một bức tranh Goya quá giá biến mất sau một vụ giết người cướp của. Vì có kiến thức về hội họa, hắn được người cảnh sát và tình địch lâu năm Alistair Martland (Ewan McGregor đóng) thuê, Mortdecai chu du khắp thế giới để tìm bức tranh bị lấy trộm và những bí mật được cho là tồn tại ở mặt sau bức tranh.

Depp nổi tiếng với việc lấy cảm hứng diễn xuất từ những mẫu người có thật, nhất là những nhạc sĩ anh hâm mộ, như việc anh từng dùng Keith Richards làm nguyên bản cho vai diễn trong Pirates of the Caribbean. Giọng nói và điệu bộ của Charlie Mortdecai có nhiều vẻ giống người bạn của Depp, nghệ sĩ hài truyền hình Anh Paul Whitehouse. Depp từng làm khách mời trên chương trình tiểu phẩm hài của Whitehouse The Fast Show, và thường mời anh đóng những vai phụ trong một số dự án của mình, gồm cả phim này. Trong Mortdecai, Whitehouse vào vai kỹ sư xe ô tô hay chửi tục của Mortdecai, với nghề tay trái là môi giới bán lậu các tác phẩm hội họa.

Mortdecai đầy những tên tuổi lớn và các yếu tố làm nên một vở kịch hài hước, nhưng điểm yếu khiến phim chết yểu là không có một đoạn đùa cợt nào thực sự đáng cười. Phần lớn thời lượng, các nhân vật lãng phí thời gian phô trương trước máy quay, ép tiếng cười từ mỗi câu đùa tục tĩu và màn pha trò lộ liễu trong kịch bản mỏng manh của Eric Aronson.

Chất giọng Anh của Depp cũng tạm chấp nhận được, nhưng sự nhại lại của McGregor nghe chỉ thấy gượng gạo và không thuyết phục. Chỉ Paltrow bước khỏi đống đổ vỡ này với chút lời khen ngợi thu về cho khả năng diễn xuất của mình, khi cô thể hiện Johanna một cách tinh tế trong khi các nhân vật quanh cô dường như phát điên.

Trên trang giấy, Mortdecai và Strapp có vẻ là những người anh em của Jeeves và Wooster của P.G. Wodehouse. Trên màn ảnh, sự thô bỉ và thái độ kệch cỡm của họ có vẻ giống Austin Powers hơn. Nhưng dù Mike Myers từng tìm được sự dung hòa giữa những thái độ khinh khỉnh của quá khứ và sự thận trọng của thế giới hiện đại, phần lớn những yếu tố hài trong Mortdecai chỉ trông đợi vào những khuôn mẫu đầy sự khinh bỉ đó mà không được làm dịu bằng chút mỉa mia nào của người hiện đại. Trong phim này, phụ nữ chỉ là những bình hoa di động tồn tại để được sờ soạng, người Mỹ thì thực dụng thô bỉ trong khi người Anh là những quý tộc ngu ngốc, vân vân. Nhưng bức biếm họa này quá thô thiển khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm nhưng cũng quá cũ kỹ để trở nên đáng cười.

Cảnh cuối phim, diễn ra trong một buổi đấu giá hội họa cao cấp ở London, đưa tất cả các nhân vật và mạch truyện nhỏ lại với nhau trong một cuộc đấu đá bạo lực và kiểu phản bội lắt léo khiến người xem cảm thấy mệt mỏi. Với tất cả những lỗi lầm của nó, lỗi không thể tha thứ được nhất của Mortdecai sẽ khiến cả nhân vật phản anh hùng đê tiện của nó cảm thấy kinh hoàng: bộ phim mang tên hắn thật sự tẻ nhạt một cách đáng sợ.

Dịch: © Xuân Hiền @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Hollywood Reporter