Bộ phim thắng Cành Cọ Vàng của Julia Ducournau là “một tràng bom tình
dục, bạo lực, ánh sáng nổi trội trên nền nhạc thình thịch như một cơn ác
mộng nhưng hài hước táo tợn.”
Ai ở Liên hoan phim Cannes cũng mong xem thứ gì thật sự hoang dại, vượt
qua giới hạn, và đảm bảo bắt họ bỏ bữa tối. Nhưng bất cứ khi nào một
phim như vậy chao đảo bước lên màn hình, y như rằng nó do một người đàn
ông đạo diễn: thường là Gaspar Noé (
Enter the Void,
Climax) hay Nicolas Winding Refn (
Only God Forgives,
The Neon Demon).
Sau một ca phẫu thuật não nhầy nhụa cận cảnh, Alexia có một đĩa
titanium gắn trong đầu, đủ để khiến bất cứ ai khỏi thích thú gì xe hơi
nữa
|
Không như vậy nữa. Julia Ducournau, biên kịch-đạo diễn người Pháp của phim
Raw (2016), đã quay lại với một miếng thịt tươi đậm đà thứ hai thuộc thể loại điện ảnh thái quá,
Titane,
và chắc chắn sẽ gây ra nhiều tiếng kêu la, chau mày, rên rỉ và bật cười
khó chịu hơn bất cứ thứ gì khác ở liên hoan phim năm nay — hay đúng hơn
là bất cứ đâu khác.
Bộ phim ảo tưởng đẹp đẽ, đen tối, xoắn não
của Ducournau là một tràng dội bom tình dục, bạo lực, ánh sáng chói và
nhạc đinh tai đầy ác mộng nhưng cũng hài hước tinh quái. Cũng không thể
đoán trước nó sẽ đi đâu tiếp. Cảnh duy nhất kết lại theo cách bạn có thể
kỳ vọng là cảnh mở đầu, khi một bé gái, Alexia, nghịch ngợm sau xe một
gia đình. Cô bé trèo qua lại và đá vào lưng ghế của bố cho đến khi bố
quay lại mắng cô bé, và – bạn đoán đúng rồi đấy — đâm xe và một thanh
chắn bê tông. Sau một ca phẫu thuật não nhầy nhụa cận cảnh, Alexia có
một đĩa titanium gắn trong đầu, đủ để khiến bất cứ ai khỏi thích thú gì
xe hơi nữa. Nhưng ca mổ có tác dụng ngược lại. Ngay khi rời bệnh viện,
cô bé sải bước bỏ qua bố mẹ và thay vào đó ôm hôn cái xe.
Đến tuổi trưởng thành, Alexia giờ là một cô gái ngổ ngáo như nhân
vật Tank Girl do gương mặt mới Agathe Rousselle thủ vai đầy dữ tợn
|
Đến tuổi trưởng thành, cô còn làm nhiều hơn thế. Trong một cảnh có thể là màn nhại tàn độc chuỗi phim
Fast & Furious,
máy quay lần dò xung quanh một triển lãm môtô ngập trong đèn neon nơi
những phụ nữ trẻ tạo dáng và lăn lê bò toài trên những mặt hàng tăng tốc
— và không ai tạo dáng và lăn lê bò toài điên dại hơn Alexia, giờ là
một cô gái ngổ ngáo như nhân vật Tank Girl do gương mặt mới Agathe
Rousselle thủ vai đầy dữ tợn. Khoe vết sẹo cong từ ca mổ não, và hình
xăm trên ngực tuyên bố, “Tình yêu là con chó từ Địa ngục”, Alexia là một
người nổi tiếng tầm thấp trong thế giới ngầm nhớp nhúa này. Cô thu hút
những vũ công đồng nghiệp — lần gặp gỡ đáng yêu trong phim hài-tình cảm
theo phiên bản của Ducournau là khi tóc của Alexia vướng vào khuyên ngực
của một đồng nghiệp trong lúc tắm — cũng như một người hâm mộ quá cuồng
nhiệt, với những lời tán tỉnh được đáp lại bằng một cây ghim tóc sắc
nhọn đâm vào tai anh ta.
Vậy đấy. Đến bước này bạn có thể giả định
Titane
(titanium trong tiếng Pháp) là một phim gay cấn ghê rợn trong đó tư
hình đầy thù hận tiêu diệt những gã đàn ông thích săn mồi. Nhưng một
phân đoạn lố bịch tuyệt vời cho thấy Alexia sẽ nện nhừ tử bất cứ ai bắt
gặp cô vào một ngày xấu trời, dù có thích săn mồi hay không. Và nãy giờ
người viết có nói cô ấy đang mang thai con của một cái xe hơi sau khi
làm tình với nó, và đang chảy sữa dầu đen như mực chưa?
Cô ấy mang thai con của một cái xe hơi sau khi làm tình với nó
|
Cuống cuồng ôn lại các khái niệm ban đầu, bạn có thể quyết định
Titane
là một phim kinh dị cơ thể khoa học-giả tưởng theo phong cách
Cronenberg giao thoa với thiên truyện về một tên giết người hàng loạt
bẩm sinh theo phong cách Tarantino. Nhưng kể cả cái định nghĩa điên rồ
đó cũng không đủ. Trên đường chạy trốn, nữ phản-chính diện cau có của
chúng ta cạo tóc, tự đấm vỡ mũi (người viết đã có nói về việc cau có rồi
mà), và giả thành một cậu bé đã biến mất một thập kỷ trước. Bước ngoặt
tiếp theo là người cha cứng rắn nhưng mềm mỏng của cậu bé, Vincent
(Vincent Lindon), tin lời cô. Ông lái xe chở cô về trạm cứu hỏa ông nắm
quyền và giới thiệu cô với một nhóm lính cứu hỏa lực lưỡng đầy nghi ngờ.
Để giữ danh tính nam mới, Alexia phải thít lại bầu vú căng dầu và cái
bụng căng phồng, nhưng Vincent lại tiêm steroids vào mông thâm bầm của
cô mỗi tối, nên ai tính toán làm gì nữa? Nói chung là
Titane đã biến hóa thành một câu chuyện chuộc lỗi ấm áp về linh hoạt giới tính, biến đổi thân thể, và rất nhiều điều khác cạnh đó.
Một
trong những mặt ấn tượng của chuyến đi mê sảng trong đêm qua luyện ngục
đầy những cuộc đánh đấm nát xương và biến hóa lột xác là nó không bao
giờ làm mất hứng như nghe tả. Cách kể chuyện sáng suốt và có lực đẩy,
nên luôn rõ chuyện gì đang xảy ra, kể cả khi không rõ tại sao, và chất
máu me được cân bằng với sự hài hước và kể cả khiếm nhã, nên bạn cười
đồng thời muốn nôn.
Bộ phim ảo tưởng đẹp đẽ, đen tối, xoắn não của Ducournau là một
tràng dội bom tình dục, bạo lực, ánh sáng chói và nhạc đinh tai đầy ác
mộng nhưng cũng hài hước tinh quái
|
Người viết không rõ thông điệp của
Titane là gì, hay lý do
Ducournau thêu dệt ra một con quái vật Frankenstein từ nhiều ý tưởng rải
rác như vậy, hay liệu chuyến đi sôi nổi của Alexia có liên quan đến bất
kỳ cảm xúc không tâm thần có thể nhận biết nào hay không ngoài khao
khát cháy bỏng đến tiêu diệt tất cả của một người làm cha làm mẹ muốn
được đoàn tụ với đứa con đã mất (chủ đề của một phim siêu thực khác cũng
ra mắt tại Cannes năm nay,
Lamb của Valdimar Jóhannsson).
Chắc chắn ít có trọng tâm hơn
Raw, nhưng người viết hâm mộ cách
Titane bắt
mình suy đoán và há hốc mồm, và cách nó hé lộ những tia sáng le lói của
tình thương dưới bề mặt gai góc đầy linh hoạt như nước của cơ thể. Dù
bạn nghĩ sao về nó, sẽ không ai đảo mắt hầm hè, “Lại một phim pha trộn
thể loại về một người máy đồng tính nữ thích giết người dần có tình cảm
gần loạn luân với người cha ảo tưởng của người đàn ông mà cô ta đang
đóng giả.” Ducournau đã đi tới ranh giới của điện ảnh thông thường — và
đặt dấu chân mình ở đó.
Đánh giá: ★★★★☆
Dịch: © Phương Hà @Quaivatdienanh.com
Nguồn: BBC