Nhưng với nhiều chuyên gia phân tích trong ngành,
The Great Wall
là phép thử xem một phim kinh phí lớn, đa văn hóa có thể làm mô hình
cho các xuất phẩm đồng sản xuất Trung-Mỹ trong tương lai tốt đến mức
nào.
Đạo diễn Trương Nghệ Mưu (áo đỏ) chỉ đạo Matt Damon (phải) trên trường quay The Great Wall
|
Thật không may, phim chưa làm ra được đủ số 150 triệu đôla kinh phí sản
xuất, thu ròng chỉ được 128,04 triệu trong 15 ngày đầu tiên, trong khi các
chuyên gia đề xuất phim này cần đạt 450 triệu doanh thu ròng thì mới
không bị xem là một thất bại phòng vé. Phê bình dành cho bộ phim cũng
xoàng như doanh thu vậy. Nhìn chung, phim đạt trung bình 5/10 sao trên
Douban, một trang mạng bình sách và bình phim nổi tiếng của Trung Quốc.
Việc
The Great Wall
rớt xa kỳ vọng có nghĩa câu hỏi liệu phim Trung Quốc làm có thể nắm bắt
được khán giả phương Tây sớm không, và tại sao đến nay quá nhiều phim
Trung Quốc không làm được chuyện đó, lại tiếp tục là đề tài tranh luận.
Mặc dù
The Great Wall chẳng phải là dấu hiệu kết thúc việc đồng
sản xuất giữa Mỹ và Trung Quốc, phim này quả có chỉ ra một số vấn đề
nhất định về cơ chế trong mô hình đó nói riêng và trong nền điện ảnh
Trung Quốc nói chung sẽ phải được giải quyết trước khi ta có thể kỳ vọng
phim do Trung Quốc sản xuất làm ăn thành công ở Mỹ.
Tại sao đồng sản xuất?Tìm
một đối tác Trung Quốc là bước đầu tiên để làm phim và phát hành ở
Trung Quốc, không thì không thể thâm nhập được thị trường cực kỳ giới
hạn của nước này. Trung Quốc ấn định hạn ngạch 34 phim nhập khẩu ăn chia
doanh thu cho phim nước ngoài vào Trung Quốc, những suất đáng thèm
muốn. Nhưng dù một phim được đảm bảo một suất trong đó, người nước ngoài
không được phép độc lập phát hành phim của họ, và phải phát hành thông
qua một doanh nghiệp Trung Quốc. Hoạt động làm phim cũng chịu những giới
hạn tương tự ngăn cản hãng phim nước ngoài làm phim mà không có đối tác
Trung Quốc.
Nữ diễn viên Trung Quốc Cảnh Điềm của The Great Wall tại sự kiện ra mắt phim này ở Bắc Kinh cuối năm 2016
|
Kết quả của những rào cản này, xuất phẩm đồng sản xuất, cho phép một nhà
sản xuất nước ngoài làm phim hợp tác với doanh nghiệp Trung Quốc, đã
nổi lên như một cách tăng cường thâm nhập thị trường điện ảnh Trung
Quốc. Dạng đồng sản xuất phổ biến nhất là hợp tác sản xuất, trong đó cả
hai bên đầu tư và sản xuất phim, vì những xuất phẩm này được xem là phim
nội địa nhờ đó không phải chịu hạn ngạch nhập khẩu và có thể được phát
hành thẳng ở Trung Quốc. Để đủ tư cách là phim hợp tác sản xuất, ít nhất
một phần ba diễn viên của bộ phim phải là người Trung Quốc và phim phải
chứa nội dung quan trọng mang yếu tố văn hóa Trung Quốc.
Đối với
các nhà sản xuất phim Trung Quốc, đồng sản xuất là cơ hội hấp dẫn để
các ngôi sao và nhà làm phim Trung Quốc đột phá vào thị trường quốc tế.
Qua xuất phẩm đồng sản xuất và đầu tư vào tài sản điện ảnh của Mỹ, Trung
Quốc đã ngày càng đẩy mạnh mục tiêu làm phim cho khán giả quốc tế. Theo
nghĩa này, đồng sản xuất có vẻ là cùng thắng — các ngôi sao Trung Quốc
có cơ hội nhắm tới khán giả Mỹ, còn Mỹ được thâm nhập vào thị trường
điện ảnh lớn thứ hai thế giới.
Về lý thuyết, những quan hệ đối
tác như thế tạo ra các xuất phẩm tồn tại hai nền văn hóa cho phép văn
hóa Trung Quốc được quốc tế thưởng thức và xuất phẩm nước ngoài có cơ
hội trình chiếu ở Trung Quốc. Tuy nhiên, trong thực tế, đồng sản xuất
khó, nếu không nói là bất khả thi, hấp dẫn cả khán giả Trung Quốc lẫn
khán giả quốc tế —
The Great Wall là ví dụ điển hình. Nhiều vấn đề làm cho
The Great Wall
thất bại, trong đó có cách kể chuyện không cảm hứng, nhân vật không có ý
nghĩa, và đủ loại vấn đề và trì hoãn trong sản xuất, có thể được quy về những vấn đề lớn hơn trong đồng sản xuất Trung-Mỹ.
Áp phích The Great Wall ở Nhà hát Trung Hoa TCL, Los
Angeles, tại buổi công chiếu toàn cầu do Legendary Pictures và Universal
Pictures tổ chức ngày 15/2/2017
|
Bức tường thành kiểm duyệtNhững hạn chế do cơ quan kiểm
duyệt Trung Quốc áp đặt là trở ngại chủ yếu mà việc đồng sản xuất phải
vượt qua, trong nỗ lực thu hút cả thị trường Trung Quốc lẫn quốc tế. Tất
cả phim ảnh, dù sản xuất ở Trung Quốc hay nước ngoài, phải được cơ quan
kiểm duyệt Trung Quốc chấp thuận dành cho tất cả khán giả, vì ở Trung
Quốc không có hệ thống phân loại phim. Các nhà kiểm duyệt thẩm định kịch
bản hoặc phim thành phẩm để ngăn ngừa những nội dung mà họ xem là phá
hoại ổn định xã hội, đạo đức xã hội, hoặc nhà nước Trung Quốc.
Điều
này rõ ràng tác động đến nhà sản xuất Trung Quốc và đối tác của họ —
nhưng cũng ảnh hưởng đến Hollywood qua việc buộc nhà sản xuất loại bỏ
những cảnh nào đó trước khi một bộ phim được trình chiếu ở Trung Quốc.
Cloud Atlas loại
một số cảnh có tính tranh cãi, chẳng hạn yêu đương đồng giới và một
cảnh miêu tả quan hệ tình dục giữa người nhân bản với quản lý của cô.
Nhiều thay đổi khác xảy ra vì những lý do kém rõ ràng —
Mission: Impossible III
phải cắt biên tập một cảnh trong đó nhân vật của Tom Cruise băng qua
dây phơi đầy quần áo, vì việc thể hiện thiếu máy sấy quần áo ở Thượng
Hải được coi là miêu tả thành phố này theo ý xấu.
Kiểm duyệt phim
cho thấy mối quan tâm của Trung Quốc trong việc gìn giữ hình ảnh tích
cực về Trung Quốc. Mối quan tâm này gần đây được tái khẳng định bằng
luật điện ảnh mới khuyến khích việc truyền bá “những giá trị xã hội chủ
nghĩa cốt lõi” trong phim Trung Quốc, trong khi không thay đổi bất cứ
quy định hay thực hành nào trong ngành này.
Lana và Andy Wachowski cùng Tom Tykwer và nữ diễn viên Trung Quốc Châu Tấn tham dự sự kiện ra mắt sử thi giả tưởng Cloud Atlas ở Bắc Kinh ngày 21/1/2013 [Ảnh: China.org.cn]
|
Tuy nhiên, những nỗ lực đó của chính phủ là đối trọng với việc thúc đẩy
nền công nghiệp điện ảnh Trung Quốc. Trong một phỏng vấn với
Harvard Political Review,
giáo sư Stanley Rosen của University of Southern California giải thích:
“Nếu bạn có những giá trị xã hội chủ nghĩa cốt lõi trong một bộ phim,
bất luận là giá trị gì, thì bạn không chỉ thất bại dứt khoát ở quốc tế,
mà cũng sẽ thất bại ở trong nước, vì đó không phải là điều người ta muốn
xem.”
“Trong những phim như
Tiny Times, … toàn về chủ
nghĩa vật chất và tiêu dùng xả láng của những đứa trẻ giàu có — điều mà
nhà nước Trung Quốc đặc biệt không thích. Nhưng phim này vẫn hốt khẳm ở phòng vé
trong khi cạnh tranh với Hollywood,” Rosen nói tiếp, “thế nên bạn có sự
đối nghịch cơ bản. Bạn muốn nhấn mạnh điều gì, chính trị hay thương
mại?” Sự đối nghịch giữa mục tiêu chính trị và thương mại phần lớn nằm
trong cách mà nhà kiểm duyệt giới hạn câu chuyện có thể được kể. Nội
dung nào có xu hướng bán tốt ở phòng vé — tình dục, bạo lực, và chủ
nghĩa cá nhân nổi loạn — thường bị các nhà kiểm duyệt loại bỏ. “Những
người hùng trên phim Mỹ như Iron Man hay Avenger chống đối chính phủ
thẳng thừng,” Rosen nói, “Bạn không thể làm vậy trong phim Trung Quốc.”
Những
căng thẳng khiến khó mà nói liệu những hạn chế của chính phủ đối với
ngành công nghiệp điện ảnh Trung Quốc có đạt mục tiêu của chính phủ
không. Một mặt, các nhà sản xuất phim Hollywood nỗ lực có chủ ý để khắc
họa đất nước và con người Trung Quốc theo cách tích cực, đôi khi cực kỳ
tốn kém — trong
Red Dawn, nhân vật phản diện Trung Quốc được
biến thành Bắc Triều Tiên bằng kỹ thuật số ở giai đoạn hậu kỳ. Mặt khác,
Trung Quốc không thành công trong việc phóng chiếu hình ảnh tích cực về
văn hóa Trung Quốc với quốc tế, khi nỗ lực ở những xuất phẩm đồng
sản xuất đa văn hóa như
The Great Wall không thành công trong việc thâm nhập thị trường Mỹ lẫn thị trường Trung Quốc.
Những cảnh cụng ly uống rượu xa hoa trong phim Tiny Times đã kích thích nhu cầu rượu vang đắt tiền ở khán giả Trung Quốc
|
Nhu cầu địa phươngPhải chăng vấn đề chỉ là các nhà làm
phim Trung Quốc không có khả năng sáng tạo những nội dung giải trí mà
phần còn lại của thế giới muốn xem? Thành công trong quá khứ nói
ngược lại — ai có thể quên phim võ thuật Trung Quốc thập niên 80 và 90
đã đem đến cho phương Tây Lý Tiểu Long và Thành Long? Tuy nhiên, kể từ
thời đó thì Trung Quốc và thị trường điện ảnh của nước này đã thay đổi
mạnh. “Thời đó chưa có thị trường điện ảnh trong nước, nên các nhà làm
phim nhất thiết phải làm phim cho khán giả quốc tế,” Mathew Alderson,
luật sư làm việc ở Bắc Kinh chuyên về lĩnh vực giải trí và truyền thông
Trung Quốc, nói với
Harvard Political Review. “Nhưng ngày nay
họ làm phim hấp dẫn hoặc nhắm đến thu hút khán giả nội địa, chuyện này
hoàn toàn dễ hiểu vì họ có tầng lớp trung lưu nay vào khoảng ba phần tư
của một tỉ người.”
Theo Alderson, vấn đề chính trị hay kinh tế
không lớn bằng vấn đề khán giả mục tiêu. “Bạn không thể cứ kỳ vọng nền
điện ảnh nước nhà làm hài lòng khán giả nước ngoài khi nó tập trung vào
phim nội địa, và nghịch lý hay vấn đề là ở chỗ đó,” ông giải thích.
Sự
tập trung vào khán giả trong nước như thế có vẻ được tưởng thưởng. Phim
nội địa đạt thành tích ấn tượng ở phòng vé Trung Quốc mấy năm qua, bao
gồm
Lost in Thailand,
The Mermaid, và
Journey to the West.
Với những câu chuyện thành công trong nước như thế, các nhà sản xuất
Trung Quốc ngại mạo hiểm đánh mất khán giả trong nước để mưu cầu thành
công quốc tế.
Làm phim hấp dẫn khán giả nội địa là đặt cược ăn chắc cho các nhà sản xuất Trung Quốc
|
Với những ai quan tâm hơn khía cạnh thương mại của nền công nghiệp này
thì hiển nhiên nhắm vào khán giả nội địa mình hiểu rõ thay vì mạo hiểm
trong những xuất phẩm đa văn hóa là an toàn hơn. Xem ra sự đón nhận hờ hững
dành cho
The Great Wall khẳng định điều đó. Nếu như
phim thể hiện phong cách nghệ thuật cao, kể chuyện bằng hình ảnh mà
Trương Nghệ Mưu, đạo diễn của
The Great Wall, vốn nổi tiếng, và
các ngôi sao Trung Quốc có câu chuyện nền nhiều hơn, thì ít ra phim đã
nắm bắt được khán giả nội địa rồi. Trong việc chấp nhận mạo hiểm cố gắng
dành cho khán giả cả hai nước,
The Great Wall chẳng hấp dẫn được ai.
Nới lỏng kiểm soát?Không
rõ tại sao phim Trung Quốc lại không thành công trên trường quốc tế. Dù
sao, phải có thay đổi nào đó trong công nghiệp điện ảnh Trung Quốc thì
chúng ta mới có thể thấy một kỷ nguyên vàng mới của phim Trung Quốc khắp thế
giới, dù đó là nới lỏng kiểm duyệt, cải thiện cách kể chuyện, hay tầm
nhìn thương mại quốc tế nhiều hơn đối với nhà sản xuất Trung Quốc.
Thay
đổi có thể có ở tương lai với các cuộc tái đàm phán sắp tới về hạn ngạch
nhập khẩu phim của Trung Quốc. Kỳ hạn tái đàm phán là tháng 2/2017 đã
đến rồi đi, nhưng chắc chắn sẽ xảy ra lúc nào đó trong năm nay. Giới
chức Trung Quốc đã phát tín hiệu rằng những cuộc đàm phán sẽ tăng số
lượng phim nhập khẩu, với Cục trưởng Cục điện ảnh Trung Quốc Trương Hồng
Sâm cảnh báo nhiều cạnh tranh hơn từ phim nước ngoài trong năm 2018.
Cục trưởng Trương có vẻ tự tin vào sự tráng kiện của ngành này bất chấp
những sụt giảm doanh thu phòng vé.
Ảnh trái: Áp phích tiếng Trung của Beauty and the Beast. Giới kiểm duyệt Trung Quốc thể hiện họ biết về khoảnh khắc đồng tính nam trên phim (ảnh phải) nhưng không cắt
|
Việc nới lỏng hạn ngạch nhập khẩu ăn khớp với một vài việc được xem là
sự nới lỏng hơn về kiểm duyệt của Trung Quốc. Tuy nhiên, từ quan trọng ở
đây là
hơn — nội dung đồng tính nam thoáng qua trong
Beauty and the Beast đã lọt lưới kiểm duyệt của Trung Quốc, nhưng
Moonlight nói chung được xem là không thích hợp cho thị trường này vì nội dung đồng tính nam.
Tuy
nhiên, những thay đổi nhỏ đó không nhất thiết sớm dẫn đến những thay
đổi cơ bản trong công nghiệp điện ảnh Trung Quốc. Theo Alderson, “Bạn
không thể cho rằng Trung Quốc sắp trở nên như Hoa Kỳ và mở cửa thị
trường với thế giới còn lại, bất luận đó là thị trường phim điện ảnh hay
truyền hình hay bất kỳ thứ gì khác.”
Việc tăng hạn ngạch phim
nhập khẩu có thể, thông qua cạnh tranh, cải thiện chất lượng của phim
nội địa vì các nhà làm phim Trung Quốc buộc phải cạnh tranh dữ dội hơn
với phim nước ngoài. Nếu việc nới lỏng kiểm duyệt xảy ra, thì cũng sẽ
giúp các nhà sản xuất Trung Quốc kể nhiều loại câu chuyện mà trước đó
từng bị hạn chế. Tuy nhiên, chuyện này sẽ điều chỉnh sự đối nghịch giữa
lợi ích kinh tế với lợi ích chính trị hay làm thay đổi những tính toán
của nhà sản xuất trong nước thì còn tùy vào suy đoán.
Cảnh trong phim Wu Kong / Ngộ Không kỳ truyện - bộ phim Trung Quốc mới nhất kể câu chuyện phái sinh về nhân vật Tôn Ngộ Không từ tác phẩm kinh điển Tây du ký tiếp tục khai thác tốt sự yêu thích của khán giả nội địa
|
Một xuất phẩm đồng sản xuất Trung-Mỹ thành công rộng rãi không phải là
bất khả thi, mà đặt cược an toàn hơn sẽ là những xuất phẩm đó tiếp tục
nhắm vào một đối tượng khán giả cho đến khi có thay đổi phù hợp trong
môi trường luật pháp và sáng tạo của Trung Quốc.
Dịch: © Ngân Mai @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Harvard Political Review