Nhân vật & Sự kiện

Đạo diễn giữ cho Jack Reacher phần tiếp theo trong thế mạnh của Tom Cruise như thế nào

21/10/2016

Jack Reacher, chiến binh bất khả chiến bại và người báo thù, cao hơn 1,9 mét; Tom Cruise, minh tinh điện ảnh, cao hơn 1,7 mét.

Đúng là phép màu điện ảnh: Khi Cruise đưa Jack Reacher: Never Go Back ra rạp ngày 21/10 này (ở Việt Nam với tựa Jack Reacher: Không quay đầu), lần thứ nhì vào vai cựu thiếu tá quân đội, một trong những khía cạnh làm cho bộ phim có sức thuyết phục hơn sẽ là thể chất. Như thể những cảnh chiến đấu được sản xuất ở Hồng Kông.

Nhân vật Jack Reacher do Tom Cruise thể hiện trên màn ảnh rộng

“Chúng tôi đã thảo luận rất nhiều về chuyện này, về điều chúng tôi muốn làm,” đạo diễn Edward Zwick nói, chính là đạo diễn đã làm The Last Samurai (2003) với Cruise, “và chúng tôi đi đến kết luận là không chừng khán giả đã hơi mệt mỏi phim siêu anh hùng — tức là họ ngán xem những nhân vật bị đánh từ trên trời rơi xuống đất mà bật dậy. Chúng tôi quyết định không muốn phủ định quy luật vật lý, hay dùng CGI chút nào.”

“Cruise là thế,” tác giả Lee Child nói, cuốn tiểu thuyết về Reacher thứ 21 của ông (Night School) sẽ được xuất bản vào tháng tới. “Tôi nghĩ anh ấy thích tự đóng cảnh nguy hiểm, và tôi nghĩ những người khác nhất định sẽ hưởng ứng.”

Những người khác đó là Cobie Smulders, trong vai Susan Turner, sĩ quan cảnh sát quân đội chuyên nghiệp mà Reacher đã phát triển tình cảm lãng mạn qua điện thoại. Anh vừa tìm gặp cô thì phát hiện Turner đã bị bắt, bị buộc tội mưu phản và bị lôi kéo vào một âm mưu liên quan cùng khắp về những chuyến vận chuyển vũ khí đến Trung Đông. Một âm mưu để gài bẫy cả Reacher nữa — anh bị kết tội một vụ giết người cũ và một vụ giết người mới và đối mặt với vụ kiện đòi xác nhận cha con từ một phụ nữ mà anh không thể nào nhớ được. Đứa con của mối quan hệ được dẫn ra giữa họ, Samantha Dayton (Danika Yarosh), gia nhập nhóm đào tẩu của Reacher, đang tìm cách để nhanh chân hơn một gã đánh thuê dường như không thể ngăn chặn (Patrick Heusinger) được thuê giết họ.

Cobie Smulders trong vai Susan Turner, sĩ quan cảnh sát quân đội

Việc nhân vật gã đánh thuê của Heusinger — chỉ được nhắc tới là Thợ Săn — là một cựu nhà thầu quân đội và các sếp của hắn là thành viên của một chiến dịch bí mật của chính phủ là điểm nhấn nóng của cốt truyện. Một mặt, cung cấp phương cách để không “lặp lại gã khủng bố Chechen lần nữa,” Zwick nói. Nhưng nó còn có giá trị như một góc độ chính trị dựa theo hiện thực, cho dẫu là trong một phim hành động. “Không tránh khỏi mọi phim đều là sự thu nhỏ,” ông nói, “và kẻ xấu trở nên sơ sài. Nhưng phim này rất xác thực.”

Tác giả đồng ý. “Bất luận quan điểm chính trị của bạn là gì,” Child nói, “bạn cũng có thể nói một số chức năng nhất định phải do chính phủ làm, và nếu phân chia những việc đó ra cho những người có động cơ lợi nhuận thì sẽ không có được kết quả như nhau — có thể không phải là một hậu quả khủng khiếp, nhưng sẽ không như nhau. Mà điều đó tạo cơ hội cho tham nhũng, sự hớt váng và đủ mọi chuyện. Mà tôi chắc là đang diễn ra. Và nếu hỏi người ta, tôi chắc họ sẽ nói nó đang diễn ra.”

Những chuyện đó chắc chắn đang diễn ra trong Never Go Back, dựa theo cuốn thứ 18 trong bộ truyện Reacher, (phim Jack Reacher năm 2012 dựa theo cuốn thứ chín, có nhan đề One Shot). Zwick thừa nhận “một mức độ ẩu tả nhất định” trong công việc của ông cho truyền hình và màn ảnh rộng — ông và đồng biên kịch Never Go Back Marshall Herskovitz đã sáng tạo loạt phim truyền hình “thirtysomething” thập niên 1980 và Zwick đã sản xuất nhiều phim được khen ngợi, trong đó có Shakespeare in Love (1998) và Traffic (2000). Nhưng Never Go Back khiến ông phải dừng lại.

Jack Reacher của Tom Cruise trong một cảnh chiến đấu trong Never Go Back

“Khi Tom gọi, tôi nói, ‘Phim chuỗi á? Phần tiếp theo à?’ Một thể loại sao?’” Zwick nhớ lại. “Anh ấy nói, ‘Đọc sách đi,’ và tôi đọc, rồi thấy cơ hội làm gì đó có mình trong đó nhiều hơn một chút, ngoài việc mở rộng các yếu tố của thể loại này.”

Ông cũng không bị tác giả giám sát. “Bạn phải thật thô bạo bóc trần cuốn sách ra rồi ráp lại,” Child nói về việc chuyển thể điện ảnh. “Tôi thấy chuyện đó quá khó cho tác giả, vì từ quan điểm của chúng tôi, rõ ràng là, từ nào cũng tài hoa. Nếu không, tại sao nó có ở đó? Bạn có thể chọn từ nào khác mà thay không?”

Child cười lớn. “Nên tôi bảo Ed Zwick ngay từ đầu rằng, ‘Đây là chuyện của ông,’ và tôi thấy ông ấy nhẹ cả người. Ông ấy không phải nghe tiếng nói này trong đầu, ‘Lee sẽ nghĩ sao đây?’”

Phim Jack Reacher đầu tiên, do Christopher McQuarrie đạo diễn, tịt ở phòng vé Bắc Mỹ, nhưng kiếm khối tiền ở thị trường quốc tế.

Bộ ba từ trái qua: đạo diễn Edward Zwick, tác giả Lee Child và Tom Cruise
tại buổi ra mắt phim
Never Go Back ở New Orleans

Zwick thú nhận có “những thực tế kinh tế” để làm Never Go Back — cả bộ phim được quay chỉ ở những nơi xảy ra trong tiểu thuyết, New Orleans, tuy khán giả sẽ tin rằng các nhân vật có ở Washington, D.C. — nhưng đạo diễn quan tâm đến những “thực tế nghệ thuật” hơn.

“Như những người có đủ đặc quyền làm những dự án ở nhiều thể loại, được làm một dự án có tính phức tạp rất hay,” ông nói. “Mà đó là thứ ngày càng hiếm.”
Những viên ngọc trong sự nghiệp của Cruise

Tom Cruise là một minh tinh, nhưng trừ loạt Jack Reacher — mà Never Go Back chỉ mới là phim thứ hai — Cruise thực sự có duy nhất một vai tiếp diễn, là Ethan Hunt của chuỗi phim Mission: Impossible. Sự nghiệp của Cruise đừng ghi dấu rất nhiều phim hái ra tiền nhưng có những viên ngọc thực sự tách biệt giữa những thành công thương mại. Có thể điểm tên dưới đây:

Tom Cruise và Paul Newman trong một cảnh phim The Color of Money

THE COLOR OF MONEY (1986) phần tiếp theo The Hustler của Martin Scorsese (1961) đem lại cho Paul Newman một giải Oscar Nam diễn viên chính xuất sắc đã bị chậm trễ quá lâu với vai “Fast Eddie” Felson. Nhưng Cruise, trong vai Vincent Lauria, tay chân của Felson, là một hiện thân của sự mong manh và hết lòng với bạn gái Carmen (Mary Elizabeth Mastrantonio siêu phàm).

EYES WIDE SHUT (1999) Lý thuyết ở đây là Stanley Kubrick chọn Cruise vào vai Dr. William Harford trong bản chuyển thể tỉnh lược tác phẩm Traumnovelle của Arthur Schnitzler (1926) chính xác vì anh là Tom Cruise — nhân vật của anh được đối đãi như một minh tinh suốt bộ phim, không vì lý do nào khác ngoài sự ngang ngạnh kiểu Kubrick. Tuy nhiên, Cruise đã diễn xuất thuyết phục trong một bộ phim bị xem nhẹ.

Tom Cruise và Dustin Hoffman trong phim Rain Man

RAIN MAN (1988) Dustin Hoffman có lẽ đoạt Oscar cho việc thể hiện nhân vật Raymond Babbitt tự kỷ — chắc chắn ông đã thu hút hết sự chú ý — nhưng Cruise đã bị đánh cắp một đề cử, dẫu là trong hạng mục an ủi của nam diễn viên phụ. Anh diễn tuyệt vời, và đây thự sự là bộ phim của anh.

MAGNOLIA (1999) Đã có bao giờ Paul Thomas Anderson làm ra thứ gì không phải là kiệt tác chưa? Và có ai lại không diễn xuất sắc trong một phim của ông chưa? Cruise là diễn giả thất thường (nếu chúng ta có thể gọi anh như vậy) tên Frank T.J. Mackey. Một vai nhỏ được đề cử Oscar đã khiến Cruise phải thay đổi rất nhiều.

Tom Cruise gần như "biến dạng" trong vai Les Grossman,
ông trùm Hollywood thô bỉ

TROPIC THUNDER (2008) Cruise đang gặp rắc rối với Mission: Impossible 3, vụ nhảy lên ghế sofa trong chương trình của Oprah, Sumner Redstone chủ tịch của Paramount kết thúc quan hệ với anh — giữa lúc đó, anh vào vai Les Grossman, ông trùm Hollywood thô bỉ, huênh hoang, thác loạn lố bịch. Có phải Grossman dựa theo Redstone? Hừm.


Dịch: © Ngân Mai @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Newsday