Dwayne Johnson, được biết đến nhiều hơn với tên The Rock, là một
gã thích đụng chạm. Tay đặt lên vai bạn, huých nhẹ khuỷu tay
chỉ đường – khi băng qua trường quay cho bộ phim tiếp theo anh
đóng, nam diễn viên dùng thể hình 1 mét 96 của mình như một bộ
khung lãnh đạo. Dù không phải nếu không làm thế thì bạn sẽ
không nhận ra anh chàng.
Johnson bắt mọi người nhận ra mình, hoặc là đung đưa trên một
cái thang cao 10 mét trên đầu đoàn phim chạy hớt hải ở dưới hay
làm mặt hề với chuyên gia trang điểm, cau có khi cô quệt vào
lông mày anh. Như nhiều 'fan' đã theo chân anh từ sàn đấu vật lên
màn ảnh biết rõ, Johnson hẳn là một anh chàng ngố.
Dwayne Johnson
Năng khiếu giải trí đã đến với anh tự nhiên từ sớm. “Tôi từng
nghĩ tôi là Elvis, Sam Cooke,” anh nói. “Tôi nói các màn độc
thoại của Richard Pryor, nhỏ thôi, bởi vì mẹ tôi không biết tôi
đã lén nghe hay lấy các cuộn băng. Hồi đó tôi chín tuổi.”
Giờ
Johnson, 43 tuổi, đang lướt trên làn sóng danh tiếng khổng lồ,
sau một loạt doanh thu ấn tượng tại phòng vé (trong tư cách
thành viên trong
Furious 7) và những lần xuất hiện thắng lợi trong cuộc thi lip-sync truyền hình và buổi tiệc Giáng Sinh tại Nhà Trắng.
Là
một ngôi sao đa năng, đa sắc tộc trong thời kỳ người xem cần sự
đa dạng, và là một người chăm dùng mạng xã hội giữa ngành
công nghiệp truyền thông nhiều biến đổi, anh phải là người hùng
toàn diện của thời nay, thu hút từ trẻ đến già, từ nam đến
nữ. Nhưng anh cũng là siêu sao kỳ lạ nhất ta từng có, một nhân
vật nổi danh với những thành tích – như quán quân phòng vé năm
2013, bốn lần dẫn chương trình
Saturday Night Live (
SNL) – gây ngạc nhiên. Không như những phần tiếp theo và những loạt phim nơi anh tỏa sáng, bộ phim tiếp theo,
San Andreas,
ra mắt ngày 29 tháng 5, là vai chính đầu tiên của nam diễn viên
trong một phim bom tấn phần đầu, nên “mọi rủi ro cao hơn,” anh
nói. Nhưng cùng với loạt phim truyền hình HBO
Ballers, ra mắt tháng 6 tới, bộ phim sẽ khẳng định anh là một nam chính hoàn toàn có thể hái ra nhiều tiền.
Johnson biểu diễn trong chương trình Lip Sync Battle
Lúc này, “tính về diện thu hút người xem, anh ấy đã ở ngang
hàng với Brad Pitt,” Henry Schafer nói, đại diện cho Q Scores
Company chuyên đo độ yêu thích của ngôi sao. Từ khi công ty này
bắt đầu dõi theo anh bảy năm trước, Johnson đã duy trì điểm số Q
luôn cao hơn trung bình, trên cả Tom Cruise, Mark Wahlberg và Arnold
Schwarzenegger, những đỉnh cao đời đầu của việc đá chéo sang
dòng phim hành động. Johnson “tạo một chỗ đứng và không suy
chuyển” – một con đường thường thấy, Schafer nói. “Có vẻ anh
luôn có liên kết tình cảm mạnh mẽ với người xem.”
Đó
là, với những người xem mà biết anh; Johnson vẫn chưa có độ
nổi về tên tuổi như Pitt, và những thành công lớn nhất của anh
trên màn ảnh đến từ các phim nhiều nhân vật.
Hercules
năm ngoái, do Brett Ratner đạo diễn, được cho là một thất bại
phòng vé ở Mỹ. Nhưng bộ phim vẫn kiếm hơn 170 triệu USD ở nước
ngoài. Tiếng tăm của anh đã vươn ra quốc tế.
“Ngày nay
bạn không thể thành minh tinh điện ảnh nếu không có sức hút ở
nước ngoài,” Jeanine Basinger, chủ tịch khoa nghiên cứu phim ở
Wesleyan University, nói. “Tôi thích The Rock,” bà nói thêm. “Anh
có những kỹ năng mà nhiều người cho là đương nhiên. Anh đang trên
một quỹ đạo đi lên. Đó gọi là có đầu óc, chăm chỉ và một
cái nhìn thực tế về ngành nghề.”
Từ trái qua: Sasheer Zamata, Bobby Moynihan, Kyle Mooney, Taran Killam
và Johnson trong vai The Rock Obama trong Saturday Night Live tháng 3
Nghe Johnson kể, khoảnh khắc này là thành quả của nhiều năm
phấn đấu chỉ để được Hollywood chấp nhận ánh hào quang hài
hước lan truyền của mình. Cuộc chiến bao gồm việc đổi hoàn
toàn đội ngũ quản lý và cả thương lượng việc thỉnh thoảng
trở lại đấu trường WWE.
“Tôi sẽ thử lao đầu vào đây,”
anh nói về những mục tiêu trong sự nghiệp hạng A của mình, “và
tôi phải là chính mình, phải là chính mình.”
“Dấn thân vào Hollywood,” anh nói thêm. “Tôi đã học bài học này rất khó khăn.”
Năm
2004, sau một trận đấu cháy vé tại Madison Square Garden, Johnson
lặng lẽ rời võ đài sau những lần thâm nhập vào nghiệp diễn,
dưới sự ủng hộ của Vince McMahon, ông bầu làng WWE. Chính
McMahon là người kỳ nèo Lorne Michaels cho The Rock, như tên của
anh lúc đó, dẫn
Saturday Night Live (
SNL) năm 2000.
Sự kỳ vọng là không cao – anh vẫn chỉ nói đi nói lại câu
thương hiệu (“Có đoán được ý đồ của The Rock không?”) – nhưng anh
hoàn toàn lấy lòng người xem. “Anh ta có khả năng chọn thời
điểm tuyệt vời, có năng khiếu sân khấu và bởi anh toát ra sức
mạnh, người xem có vẻ thoải mái với anh ta,” Michaels nói. “Anh
có thể diễn ẩn ý, có thể diễn ý nhị, có thể diễn thẳng
thắn rõ ràng.”
Khi còn là The Rock trong WWF Smackdown năm 2001
Ngay khi được giới thiệu với khán giả ngoài giới đô vật, các cánh cửa bắt đầu mở ra. (Sau khi xuất hiện trên
SNL
vào tháng 3, Johnson khoe tíu tít là nhận được thư của Steven
Spielberg, người anh chưa từng gặp, khen ngợi cách vào vai của
anh.) Xông vào ngành giải trí, bước từ những vai thuần cơ bắp (
The Scorpion King) tới những vai cần sự hài hước duyên dáng (
Get Smart),
Johnson rời bỏ cái tên thời đô vật của mình, nếu không phải
cả sự hầm hố. Không hổ danh người quảng bá, McMahon liên kết
sự thoải mái khi lên hình của nam diễn viên với kinh nghiệm trên
sàn đấu. Trong đô vật, “bạn phải học ngôn ngữ cơ thể, tâm lý
đám đông,” ông nói. “The Rock làm rất tốt và được dạy cách
hiểu khán giả.”
Nhưng kể cả khi lượng 'fan' tăng lên,
Johnson, một võ sĩ đô vật đời thứ ba và là con duy nhất của
người cha da màu và người mẹ quốc tịch Samoa, vẫn cảm thấy bị
ngành phim từ chối. Những siêu sao anh hâm mộ – Pitt, George
Clooney, Will Smith – không hề có thể hình vạm vỡ 113kg, và anh
được khuyên, anh nói, nên giảm cân để nhìn giống các nam chính
khác. Trong một vài năm, anh đã làm theo. “Nếu không biết rõ
thì bạn sẽ tin những chuyện đó”, anh nói và chửi thề. “Nhưng
nó chả bao giờ làm tôi thấy hay ho. Về mặt cơ thể, nó chả làm
gì tuyệt cả.”
Lời khuyên đó là một phần lý do anh rời
công ty đại diện Creative Artists (CAA), đã trở thành công ty con
của WME năm 2011 sau một vụ gặp gỡ cao trào với chủ tịch Ari
Emanuel. Ngồi trong văn phòng trên trường quay bây giờ, uống từng
ngụm nước chống oxy hóa màu hồng tới thức uống caffeine,
Johnson nguyền rủa sự tăm tối ở CAA đã bẻ cong ước nguyện của
mình, ngăn cản việc anh quay lại với đô vật. “Sự tăm tối ở
khắp mọi nơi, dù bạn ở Hollywood hay ở đâu,” anh nói. “Nhưng bạn
sẽ đi xa hơn bằng lạc quan và hy vọng.” Đúng vậy, người đàn ông
với tuyệt chiêu kẹp cổ ném người nói chuyện như vậy đấy. Anh
trở lại sàn đấu năm đó. (Đại diện cho CAA từ chối bình luận.)
Johnson và Carla Gugino trong phim ly kỳ San Andreas
Trong
San Andreas, bộ phim trả anh 12 triệu USD, Johnson
vào vai một chuyên gia tìm kiếm-giải cứu Los Angeles, một người
đàn ông vì gia đình đang phải trải qua vụ ly dị. Khi phần lớn
California bị động đất, anh quyết định giải cứu người chuẩn bị
là vợ cũ của mình (Carla Gugino), con gái (Alexandra Daddario)
và một số người khác. (Nhà phát hành, Warner Bros., đã thay
đổi phương pháp quảng bá sau trận động đất Nepal, đề cao những
nỗ lực giải cứu.)
Quay tại Australia, Johnson huấn luyện
với các đội ngũ tìm kiếm-giải cứu và học cách đu dây từ
trực thăng, vốn không khó khăn gì cho dáng người của anh. Anh
cũng khóc trong phim. “Nhiều khi bạn thử thách diễn viên và họ
rụt lại, nhưng Dwayne thì khác,” đạo diễn Brad Peyton nói.
Gugino,
đã làm việc với Johnson trong ba phim, nói kể cả khi đóng vai
người xấu, “vẫn có sự tốt bụng và đáng tin cậy rất lớn từ
anh ấy.”
Ngoài đời, cô nói thêm, “anh ấy chỉ như một người
vui vẻ bình thường,” kiểu người thích để lại tiếng hát tặng
sinh nhật qua tin nhắn. “Có một chút tôn kính Frank Sinatra trong
anh ấy.”
Đối với Johnson, chảy nước mắt trên phim không hề hấn gì, anh
nói. “Tôi có thể khóc như vậy – nhiều lúc tôi nghe bài hát,
Didn’t We Almost Have It All của
Whitney Houston chẳng hạn, và” – mặt anh vỡ ra buồn bã. Phần
làm anh nặng nề cảm xúc nhất là tưởng tượng mất đi một đứa
con; anh có một cô con gái 13 tuổi với vợ cũ Dany Garcia, và
sống gần cô ở Florida, với bạn gái lâu năm, Lauren Hashian, một
ca sĩ. (Một trong các huấn luyện viên thể lực của anh đã kết
hôn với cô Garcia, người điều hành công ty sản xuất 7 Bucks của
anh. Công ty được đặt theo số tiền trong túi anh có sau khi bị
loại khỏi Canadian Football League năm 1995.)
Những người
thân gọi anh là D.J., nhưng anh cũng vui vẻ khi được gọi là The
Rock – cái tên mà Tổng thống Obama, người anh đã gặp vài lần,
gọi anh. Anh không kể thêm về những biệt danh mà Bill Clinton hay
George W. Bush đặt cho mình, dù anh nói “chúng tôi đều là bạn
bè.”
Không dễ duy trì vẻ thân thiện dễ gần khi là bạn
thân với các tổng thống. Johnson trông như có thể ôm người khác
bất cứ lúc nào. Hoặc bóp nát ai chơi xấu mình. Anh tốt nghiệp
ngành nghiên cứu tội phạm từ Đại học Miami, và đã tính việc
gia nhập F.B.I., nhưng việc làm ngôi sao bóng bầu dục đã ngăn
chặn chuyện đó.
Trong loạt phim truyền hình Ballers sắp phát sóng
Ballers, với Garcia làm điều hành sản xuất và Stephen Levinson (
Entourage)
chế tác, như một lời nguyện cầu chân thành cho Johnson. Anh vào
vai một cầu thủ bóng bầu dục mới về hưu chuyển sang quản lý
tiền bạc cho những đồng đội thành danh hơn. “Nghề của anh ta là
ước mơ của tôi,” Johnson nói. “Tôi muốn chơi ở giải N.F.L., và
tôi muốn có thật nhiều tiền. Tôi muốn mua cho mẹ một ngôi nhà.”
Sự
nghiệp N.F.L chẳng bao giờ đến, nhưng anh cũng có mua cho cha mẹ
mình một ngôi nhà năm 1999, trước khi mua cho riêng mình một căn –
những ngôi nhà riêng đầu tiên trong gia đình anh. Những khó khăn
tài chính nằm lòng của họ – bị trục xuất và cuộc sống đếm
từng đồng lương khi anh và mẹ Ata Johnson theo bước cha, Rocky,
vào sàn đấu vật – đã nung nấu cuộc biến chuyển thành The Rock
của anh.
Trong cuộc đối thoại dài hai tiếng, nơi anh đang quay một bộ phim hài,
Central Intelligence
với Kevin Hart, Johnson dành phần lớn thời gian giải thích quá
khứ dữ dội của mình thay vì nói thật nhiều về các bộ phim
mình tham gia. Tuổi thiếu niên, anh mua được một chiếc xe giá 40
USD từ một tên nghiện, rồi khi đang lái trên đường cao tốc thì
phát hiện một tên nghiện khác đang nằm ở ghế sau. “Chúng tôi
đá hắn xuống đường,” anh nói, và bỏ xe lại ở một bãi đỗ xe
của Burger King. Anh bắt đầu tập thể hình, và đến khi 15 tuổi
đã cao hết cỡ, thêm một bộ râu. Ở trường, “mọi người nghĩ tôi
là cảnh sát nằm vùng,” anh kể. “Tôi không hề có bạn.”
Dwayne Johnson trên trường quay Central Intelligence tại Burlington, Mass
Sự nổi tiếng bây giờ – gần 23 triệu người theo dõi trên Twitter
và Instagram – là lời khẳng định cho sự cởi mở của anh. “Không
gian càng rộng thì anh ấy càng thoải mái,” đạo diễn Peyton của
San Andreas nói.
Tất cả những người gặp anh đều kể lại thái độ làm việc của nam diễn viên. Cho
Ballers,
anh tưởng tượng nhân vật của mình là một hình mẫu thời trang
nam, như Carrie Bradshaw, để khán giả chờ xem những bộ vest ba
lớp và giày da cá sấu. Với loạt
Furious hoành tráng,
điều quan trọng là phải nháy mắt với khán giả – như khi anh
bứt khỏi một cái nẹp tay chỉ bằng việc di chuyển bắp tay. Cho
mỗi vai diễn, anh đều cân nhắc mùi nước hoa nhân vật mình sẽ
dùng. Sau một tuần thử, anh quyết định dùng Kenzo cho
Central Intelligence. Cho
San Andreas là Creed. Trong
Furious
thì chỉ là dầu thoa cho trẻ em, và các chuyên gia trang điểm
được yêu cầu không được lau đi giọt mồ hôi nào. “Chúng ta đang di
chuyển mà,” anh giải thích.
Trong Furious 7
Trong vũ trụ của The Rock, “Tôi thích ý tưởng là mỗi dự án
mình chạm vào, sẽ có nhiều hành động đẩy đến nhiều hành
động khác,” anh nói. “Chăm chỉ sẽ dẫn tới kết quả. Và đó là
sự lạc quan. Và một trò đùa bậy bạ nữa.”
Dịch: © Phương Hà @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The New York Times