Trong sự nghiệp kéo dài bốn thập kỷ, Haruhiko Arai đã trở thành một biên kịch được hoan nghênh với các tác phẩm như Vibrator (2003), It’s Only Talk (2005) và Kabukicho Love Hotel (2014), ba trong số những phim hay nhất của cộng sự thường xuyên của ông, đạo diễn Ryuichi Hiroki.
Arai còn biên tập và xuất bản
Eiga Geijutsu, tạp chí điện ảnh nổi tiếng với các bảng xếp hạng thường niên
Best Ten và
Worst Ten,
trong đó bảng xếp hạng sau thu hút nhiều chú ý hơn cho các lựa chọn đi
ngược xu hướng, bao gồm cả phim của Naomi Kawase, Hirokazu Kore-eda và
các bậc thầy Nhật Bản nổi tiếng thế giới khác.
Đạo diễn Haruhiko Arai cùng hai diễn viên Tasuku Emoto và Kumi Takiuchi tại sự kiện ra mắt It Feels So Good. Phim đã ra mắt ở Nhật cuối tháng 8/2019
|
Năm ngoái Kisetsu Fujiwara đã thủ vai Arai trong phim
Dare to Stop Us,
phim của Kazuya Shiraishi năm 2018 về đạo diễn nổi loạn Koji Wakamatsu
và nhóm của ông vào cuối những năm 1960 và đầu thập niên 70.
Trong
phim, chàng trai trẻ Arai là một trí thức cay độc, viết kịch bản phim
người lớn giúp cho xưởng sản xuất phim nhỏ của Wakamatsu làm ăn phát
đạt. Ở ngoài đời, Arai tiếp tục viết kịch bản cho hàng chục phim, người
lớn và loại khác, bao gồm tác phẩm kinh điển năm 1979 của Tatsumi
Kumashiro,
A Woman With Red Hair, và phim hành động xã hội đen của Rokuro Mochizuki năm 1999,
Minazuki.
Arai cũng đã đạo diễn ba phim của riêng mình, mới nhất là phim
It Feels So Good, một phim về tình yêu bất chính dựa trên tiểu thuyết của Kazufumi Shiraishi.
Trong
phim, Tasuku Emoto đóng vai Kenji, một người đàn ông mới ly dị và thất
nghiệp, trở về quê nhà Akita để tham dự đám cưới của Naoko (Kumi
Takiuchi), em họ và người yêu cũ. Cô mời anh lên giường cho một đêm đam
mê cuối cùng, nhưng, khi anh chấp nhận, một đêm kéo dài thành năm cho
đến khi vị hôn phu của Naoko, trở về sau chuyến công tác — và cặp đôi
phải đưa ra quyết định.
Áp phích phim, Naoko (phải) và Kenji dấn vào cuộc chơi người lớn trong It Feels So Good của Haruhiko Arai, vứt bỏ cấm kỵ và thận trọng
|
Rời xa phim trường, trong văn phòng của nhà phân phối phim, Arai giống
như một phiên bản nhẹ nhàng hơn, nhưng miệng lưỡi vẫn sắc sảo của nhân
vật là chính mình trong
Dare to Stop Us.
Khi được hỏi lý do tại sao ông quyết định làm
It Feels So Good,
ông đã đi thẳng vào chi tiết. “Ngân sách không quá lớn,” ông nói.
“Ngoài ra, chỉ có hai nhân vật chính, nằm trong phạm vi của những gì tôi
có thể làm.”
Khi người viết nói rằng phim đó làm người viết nhớ đến
In the Realm of the Senses,
phim kinh điển năm 1976 của Nagisa Oshima cũng về những người yêu nhau
vướng vào các trò chơi người lớn kéo dài nhiều ngày, Arai lắc đầu. “Tôi
không thích phim đó cho lắm, vì vậy tôi không bị ảnh hưởng,” ông nói.
“Người nước ngoài có thể nghĩ như vậy, nhưng đối với tôi (
It Feels So Good) gần gũi với những phim của chính tôi hơn như
A Woman with Red Hair hoặc
Vibrator.”
Tuy
nhiên, cả phim của Oshima, và của Arai, đều lấy bối cảnh những sự kiện
lớn hơn, người viết phản biện — Chiến tranh thế giới thứ hai trong phim
trước, thảm họa hạt nhân Fukushima ở phim sau. Tại sao, người viết tự
hỏi, Arai chuyển bối cảnh từ Fukuoka trong cuốn tiểu thuyết đến Tohoku?
Đối với họ tình dục mang đến cảm giác cấm kỵ loạn luân
|
“Một lý do là tôi muốn ghi lại điệu nhảy Nishimonai Bon Odori (ở tỉnh
Akita),” ông nói. “Một lý do khác là ở Tohoku, chỉ có tỉnh Akita không
bị ảnh hưởng bởi (Đại Địa Chấn Đông Nhật Bản và thảm họa sóng thần và
hạt nhân sau đó). Một kiểu bị bỏ rơi. Bị bỏ rơi bởi một thảm họa là một
điều kỳ lạ, nhưng cũng may mắn. Nó liên quan phần nào (đến cốt truyện
phim) vì vậy tôi muốn đưa nó vào.”
Ông cũng làm cho hai nhân vật chính trẻ hơn người đàn ông khoảng 40 tuổi và người phụ nữ 35 tuổi trong tiểu thuyết.
“Thật
khó để có được những diễn viên ở độ tuổi đó xuất hiện trong phim,” Arai
nói. “Đặc biệt là nữ diễn viên ở độ tuổi 30 — tất cả đều khiến chúng
tôi thất vọng.”
Một giải thích có khả năng: Những cảnh tình dục, lộ liễu và đủ thẳng thắn để khiến bộ phim xếp loại R-18.
Một điều mà Arai đã lấy trực tiếp từ bản gốc là chủ đề loạn luân.
Những cảnh tình dục, lộ liễu và đủ thẳng thắn để khiến bộ phim xếp loại R-18
|
“Trong cuốn tiểu thuyết, mẹ của người phụ nữ chết trẻ và cô được gia
đình của người đàn ông nuôi dưỡng,” ông nói. “Họ được nuôi nấng như hai
anh em. Vì vậy, họ không chỉ là anh em họ, mà rất giống anh em ruột. Đối
với họ tình dục mang đến cảm giác cấm kỵ loạn luân. Họ cảm thấy họ đang
làm gì đó sai trái. Người đàn ông đặc biệt đã nghĩ rất lâu rằng đám
cưới (của em họ mình) có nghĩa là họ sẽ phải chia tay.”
Nhưng
người phụ nữ, Naoko, thách thức điều cấm kỵ này bằng cách quyến rũ người
đàn ông, Kenji. Điều này, Arai thừa nhận, là điều không bình thường
trong một nền văn hóa “dạy phụ nữ tin rằng họ không có ham muốn tình
dục. Nhưng tất nhiên họ có. Vì vậy, họ cũng có thể chủ động, mặc dù điều
đó không dễ dàng.”
Tương tự, Arai cho nhân vật nữ chính trong
Vibrator quyến rũ người lái xe tải của mình.
“Khán giả ở nước ngoài thích
Vibrator
vì họ thích cảnh người phụ nữ tiếp cận với người đàn ông,” ông nói. “Ở
Nhật Bản, một số phụ nữ có suy nghĩ lạ lùng rằng cảnh người phụ nữ chủ
động chỉ nói lên ham muốn của đàn ông.”
Cảnh trong phim Vibrator: Arai cho nhân vật nữ chính quyến rũ người lái xe tải của mình
|
Nữ diễn viên chính của ông trong
It Feels So Good, Kumi Takiuchi, tương đối lạ lẫm trước khi tham gia phim truyền hình năm 2017 của Ryuichi Hiroki,
Side Job. Tuy nhiên, Arai nói rằng cô “đã không tạo được nhiều ấn tượng” trong phim này và đó không phải là lý do ông chọn cô.
“Tôi
chỉ là không hiểu phim đó,” ông nói. “Tôi không hiểu cốt truyện. Vì
vậy, phim này không phải là một cú hích về sự thể hiện của cô. Tôi không
hài lòng với cấu trúc của phim.”
Diễn viên nam chính của ông,
Tasuku Emoto, xuất thân từ một gia đình diễn xuất nổi tiếng — cha anh là
diễn viên kỳ cựu Akira Emoto — và Arai ca ngợi sự chuyên nghiệp của
anh.
“Cậu ta nhanh chóng tiếp thu. Bạn nói điều gì đó một lần và
cậu ta nói, ‘Tôi hiểu.’ Nhưng nếu có một vài lời thoại giải thích mà
cậu ta không muốn nói, cậu ta sẽ nói thật nhanh bằng giọng đều đều,
tuyệt vời nhất có thể. Cậu ta giống cha về điểm này.”
Diễn viên nam chính của ông, Tasuku Emoto, xuất thân từ một gia đình
diễn xuất nổi tiếng — cha anh là diễn viên kỳ cựu Akira Emoto — và Arai
ca ngợi sự chuyên nghiệp của anh
|
Arai cũng dạy viết kịch bản tại Viện điện ảnh Nhật Bản, một trường điện
ảnh được thành lập bởi đạo diễn nổi tiếng Shohei Imamura. Có bất kỳ nhà
biên kịch hứa hẹn nào trong số các sinh viên của ông không, người viết
hỏi?
“Không,” Arai thẳng thừng. Với sự ra đời của công nghệ kỹ
thuật số, ông nói, “Các đạo diễn phim dễ dàng tạo tên tuổi cho mình hơn.
Nhưng khiến cho việc đào tạo các nhà biên kịch và bắt đầu sự nghiệp của
họ khó khăn hơn. Bây giờ họ bắt đầu cùng với các đạo diễn, như Kosuke
Mukai và Nobuhiro Yamashita. Nếu họ tự xoay xở, thì khó.”
Ông cũng không có mấy điều tốt để nói về
Dare to Stop Us của Shiraishi.
“Đối
với những người thực sự biết về thời đại đó, cách những người sinh sau
làm về nó và diễn xuất về nó hoàn toàn khác với thực tế.
“Nhưng
vấn đề cũng nằm ở khán giả,” ông nói. “Họ cũng không biết thời đại đó.
Đó là một điểm yếu của phim Nhật Bản ngày nay — cả nhà làm phim lẫn khán
giả đều không biết gì. Ví dụ, anh chàng đóng vai (đạo diễn) Masao
Adachi không biết ông ấy thuận tay trái. Anh ta đã không nghiên cứu kỹ.
Nhưng cậu trai đóng tôi đã làm vậy. Cậu ta mang đến cảm giác đúng.”
Cảnh trong phim Dare to Stop Us
|
Ông để nói lời cuối: “Anh có những người không biết lịch sử làm ra phim
và những ngườikhông biết về lịch sử xem phim. Nói cách khác, những kẻ
ngốc làm phim và những kẻ ngốc xem phim. Đó là thời đại chúng ta đang
sống.”
Dịch: © Chi Nguyễn @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Japan Times