Mùa hè vừa rồi của bạn thế nào? Mùa hè vừa rồi của Hollywood thê thảm quá.
Suốt một mùa phim mà các hãng ăn nhờ gần một nửa doanh thu hàng năm của
họ, doanh thu phòng vé nội địa giảm 8% vào tháng 7 và 10% vào tháng 8.
Lượng người đến rạp thấp nhất trong vòng 12 năm qua. Những phim bom tấn
nhằm vực dậy bảng tổng kết thay vì thế lại ghi bút toán đỏ; một
Battleship / Chiến hạm
bị khán giả lạnh nhạt đã xóa sạch sành sanh lợi nhuận của tất cả phim
khác mà Universal phát hành trong quý vừa qua, còn Sony và Warner Bros.
được dự kiến bị lỗ nặng vì
Total Recall / Truy tìm ký ức và
Dark Shadows / Lời nguyền bóng đêm.
Trong
số những thương tích kinh tế này là do tự mình hại mình, đúng vậy.
Nhưng lĩnh vực điện ảnh đã đạt đến cái điều mà đối tác ICM Chris
Silbermann gọi là “điểm tới hạn”. Tình hình ngoài tầm kiểm soát đến nỗi
chắc các hãng không thể phá vỡ được cái chu kỳ của những phim thất bại
tốn kém hơn bao giờ hết này, không để cho người ngoài cuộc có chút an ủi
nào. Nực cười thay, không chừng Hollywood phải cần đến gói giải cứu của
Washington — trong trường hợp này không phải để bơm vào các quỹ kích
cầu mà là để thay đổi luật chơi cũ kỹ đã nuôi sống nhiều thói xấu xa
nhất.
Battleship thất bại làm mất sạch lợi nhuận của các phim khác mà Universal phát hành
Nhìn lại lịch sử một chút cũng có ích đấy. Trong thời kỳ vàng son của
điện ảnh — thập niên 30 và 40 — các hãng phim có rạp chiếu riêng và do
đó quyết định phát hành phim nào ở đâu, buộc các rạp ngoài vòng đế chế
của họ mua phim mà thậm chí chưa được xem. Rồi, một vụ kiện chống độc
quyền dẫn tới phán quyết nổi tiếng với tên gọi
United States v. Paramount Pictures, Inc.
năm 1948 của Tòa án tối cao. Các hãng phim được yêu cầu hoặc sở hữu
đường ray hoặc sở hữu đoàn tàu chứ không được sở hữu cả hai. Hollywood
chọn đoàn tàu. Với việc các hãng phim hết còn nhồi nhét toàn bộ số lượng
phim cả năm — hay cũng như dở — ra các rạp thân cô thế cô nữa, tiền
cược cho từng xuất phẩm đã tăng lên.
Nhờ có sắc lệnh Paramount,
giờ đây các hãng phim thu xếp ăn chia doanh thu phim nhiều hay ít với
nhà rạp, nhưng — và đây mới là mấu chốt — hai bên không thu được tiền
cùng lúc. Vì các hãng phim nhận phần rủi ro to tướng, họ được thanh toán
trước. Từng hãng thương lượng ăn chia khác nhau, nhưng không có chuyện
một hãng hưởng 90% doanh thu tuần đầu tiên, 80% tuần thứ nhì, và cứ thế.
Cuối cùng tỷ lệ ăn chia đảo ngược, nghiêng về nhà rạp trong nửa sau
thời gian ra rạp của một phim. Kết cuộc là hãng phim phải làm ra những
phim ngày càng nghiêng mạnh theo nhu cầu — dưới dạng một siêu người hùng
trong vai chính hoặc là kịch bản thoát thai từ một cuốn sách đình đám —
và tiềm năng ra mắt gây tiếng vang. Phép tính vi phân này đưa Hollywood
đến chỗ nghiện ngập cái gọi là “phim sự kiện” — nhưng làm ra những bộ
phim sự kiện tầm cỡ thì đâu chỉ tốn kém mà còn khó khăn trùng trùng. Hơn
nữa, vì Hollywood đã nướng sạch những nhân vật hiện có, giờ đây
Hollywood chuyển sang phim nhiều phần thực sự chẳng có mấy 'fan'.
Bị bảo là phim đồ chơi ngu ngốc nhưng Transformers đã cho Hollywood một bài học
“Khi tôi muốn làm
Transformers, hầu như ai cũng phản đối và
nói, ‘Một phim đồ chơi ngu ngốc!’ Rồi chúng tôi vẫn làm, và phim thành
công, thế là Hollywood cho rằng bài học là, ‘Hãy làm phim đồ chơi ngu
ngốc đi nào!’” Don Murphy, một trong những nhà sản xuất
Transformers, nhớ lại. “Nhưng bài học đâu phải vậy. Đó không phải là một phim đồ chơi ngu ngốc; phim
Transformers đầu
tiên là một phim rất hay. Nó còn có những 150 tập truyện tranh của
Marvel nữa. Có 170 tập phim truyền hình, và một cơ sở người hâm mộ đã
lớn lên cùng nó hồi những năm 80.
Battleship không có tính thần thoại. Đó là một trò chơi thế thôi."
Một điều mà
Battleship —
và những thể loại trò chơi khác — có, tất nhiên, là rất nhiều hiệu ứng
đặc biệt. Nhưng để giúp chiếu được bản digital và bản 3D cái tác phẩm
CGI nổ mắt của hãng phim này, nhà rạp buộc phải tăng giá vé lên mức cao
kỷ lục. Rốt cuộc, hãng phim làm cho những vấn đề này tồi tệ thêm bằng
việc tạo ra một sự tắc nghẽn phim bom tấn, mà vì đó khán giả được kỳ
vọng mua vé giá đắt hơn, trong những tháng hè ấm áp. “Không thể cứ chồng
chất hết phim tốn kém, đình đám này đến phim tốn kém, đình đám kia,”
phó chủ tịch của một hãng phim Hollywood lớn càu nhàu (từ chối tiết lộ
danh tính, sợ làm mích lòng nhà rạp). “Không chỉ có phẩm chất mà cả số
lượng phim nữa.” Mùa hè 1982, có chưa đến 50 phim ra rạp. Năm 2002, số
lượng là 157. Năm nay, có một con số choáng váng là 214 phim hè.
Đồng chủ tịch CBS Films Terry Press thuộc số những người thấy rằng cho
các hãng phim sở hữu rạp chiếu trở lại là một cách để thoát khỏi vòn
xoắn ốc đi xuống này. “Tôi hiểu là phải chống độc quyền,” cô nói. “Nhưng
phải có nhiều tự do hơn để định đoạt cách phát hành một bộ phim.” Sự
linh hoạt không chỉ là tính thời gian mà cả tính địa lý. Một phim như
Magic Mike,
chẳng hạn, làm ăn kém ở những thị trường bình bình nhưng thành công dữ
dội ở những thị trường cạnh tranh: St. Louis và Nashville chứng kiến sự
tăng vọt hơn 30% doanh thu vé so với thông thường, trong khi ở Kansas
phòng vé bật cái đùng tăng tới 75%. Ở New York và Los Angeles — những
nơi chi phí quảng cáo và tiếp thị đắt đỏ nhất —
Mike sụt chừng
30% và 15% mỗi nơi. Nếu Warner Bros. kiểm soát những rạp chiếu bộ phim
này, hãng có thể điều chỉnh được chuyện đó và dành nguồn lực cho những
xuất phẩm khác.
Nói riêng, các nhà điều hành khác cả quyết rằng
việc có khả năng nhắm đích tốt hơn sẽ dẫn đến giảm bớt bỏ lỡ tính sáng
tạo. Không bị sức ép buộc phải làm ra tiền càng nhiều càng tốt, những
phim sáng tạo hơn sẽ có thời gian để nắm bắt. Sở hữu rạp chiếu có thể,
theo quan điểm này, đưa Hollywood quay lại với
Back to the Future.
Sau 232 ngày ra rạp, tác phẩm kinh điển năm 1985 của Robert Zemeckis đã
đạt được 200 triệu đôla (tức 428 triệu đôla thời giá hiện nay), đánh
dấu cú chạm mốc con số này chậm nhất trong lịch sử. Chẳng ai lập luận
rằng không đáng chờ đợi để được như vậy.
Dịch: © Yên Khuê @Quaivatdienanh.com
Nguồn: New York Magazine
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi