Phim về lịch sử chính trị Đài Loan rất ít, đặc biệt so với điện ảnh Hàn Quốc.
Khi những con hổ châu Á chuyển đổi từ chế độ độc tài sang nền dân chủ,
Đài Loan và Hàn Quốc có nhiều điểm chung. Tuy nhiên, một lĩnh vực mà hai
nền kinh tế này khác biệt đáng kể là phim điện ảnh và truyền hình.
Trong khi các phim bom tấn Hàn Quốc có chủ đề chính trị ra rạp đều đều,
Đài Loan hầu như không hề có.
Áp phích phim A Taxi Driver ở rạp chiếu Hàn Quốc
|
Hãy bắt đầu bằng cách xét bộ phim có doanh thu cao nhất năm 2017 của Hàn Quốc,
A Taxi Driver.
Phim lấy cảm hứng từ câu chuyện có thật của người tài xế taxi chở
nhà báo người Đức đưa tin về vụ thảm sát Gwanju (còn gọi là “518” do xảy
ra vào ngày 18 tháng 5 năm 1980), trong đó quân đội đã giết hàng trăm
thường dân phản đối chế độ độc tài quân sự của Chun Doo Hwan.
Khi
A Taxi Driver
ra rạp ở Đài Loan, các phương tiện truyền thông địa phương này gọi đó
là phim “228 của Hàn Quốc” — liên hệ Sự kiện 28 tháng 2, trong đó quân
đội Quốc Dân Đảng (KMT) giết hàng ngàn người Đài Loan bản xứ bất mãn với
chế độ. So sánh như vậy là phù hợp — 518 và 228 là những thảm kịch nổi
bật nhất trên con đường đi tới dân chủ của hai vùng đất này. Đương
nhiên, cư dân mạng Đài Loan bắt đầu đặt ra câu hỏi: “Khi nào chúng ta
mới có được một phim bom tấn về sự kiện 228 của chúng ta?”
Nói công bằng, đã có một phim Đài Loan về sự kiện 28 tháng 2 rồi:
A City of Sadness năm 1989 của vị đạo diễn Làn sóng mới Hầu Hiếu Hiền. Tuy nhiên, phim này chẳng hề giống
A Taxi Driver. Có tính nghệ thuật hơn là bom tấn,
A City of Sadness
không hề thể hiện trực tiếp những hành động tàn bạo của sự kiện 28
tháng 2 đó. Trong phim, bạo lực là tiềm ẩn — mọi người đều biết chuyện
đã xảy ra, nhưng không ai thẳng thừng đề cập đến. Cho đến ngày nay, đó
vẫn là ẩn dụ phù hợp nhất cho cuộc đấu tranh của Đài Loan với quá khứ
độc tài. Kể từ đó không có ai làm phim về sự kiện 28 tháng 2.
A City of Sadness của đạo diễn Hầu Hiếu Hiền
|
Hàn Quốc thì ngược lại.
A Taxi Driver là một trong ít nhất sáu
phim nói về cuộc thảm sát Gwangju, và là một phim có bối cảnh thậm chí
còn lớn hơn nếu bạn mở rộng trọng tâm để bao gồm bất kỳ phim điện ảnh
hay truyền hình nào lấy cảm hứng từ lịch sử chính trị gần đây của nước
này. Ở Hàn Quốc, bối cảnh chính trị gần đây là mênh mông. Có những miêu
tả trực tiếp như
The President’s Last Bang, bộ phim năm 2005 châm biếm vụ ám sát Park Chung Hee năm 1979. Liên hệ gián tiếp hơn, thì xem
The Mayor
— bộ phim được phát hành đầu năm 2017 về một thị trưởng Seoul có tham
vọng trở thành tổng thống, gợi nhớ tới quỹ đạo chính trị của của Lee
Myung Bak. Ngay cả phim bộ truyền hình hấp dẫn ‘fan-girl’ như
City Hunter năm 2011 cũng có những điểm cốt truyện quan trọng bắt nguồn từ quá khứ độc tài ở Hàn Quốc.
Ngược
lại, phim điện ảnh và truyền hình đề tài chính trị ở Đài Loan rất hiếm.
Mặc dù Đài Loan có phim về thiết quân luật, thị trưởng-trở thành-tổng
thống (Trần Thủy Biển), và phim bộ truyền hình thần tượng, bạn sẽ không
thấy gì ngang tầm với
The President’s Last Bang,
The Mayor, hay
City Hunter của Hàn Quốc đâu. Tại sao?
Đương
nhiên, có yếu tố Trung Quốc. Bởi vì Đài Loan cùng ngôn ngữ với Trung
Quốc Đại lục, có áp lực thương mại đáng kể để làm phim cho khán giả Đại
lục. Tất nhiên, chỉ một số phim nhất định — hiếm khi là phim chính trị —
có thể vào được thị trường Đại lục.
Ngay cả phim bộ truyền hình hấp dẫn ‘fan-girl’ như City Hunter năm 2011 cũng có những điểm cốt truyện quan trọng bắt nguồn từ quá khứ độc tài ở Hàn Quốc
|
A Taxi Driver không chỉ vắng mặt ở các rạp chiếu Trung Quốc, mà
còn bị kiểm duyệt bàn luận trên internet. Thật khó tưởng tượng phim Đài
Loan nói về một chuyện như sự kiện 28 tháng 2 lại dễ bán. Thậm chí không cần thể hiện một cuộc thảm sát mới khiến chính quyền và các nhà
đầu tư Đại lục bực mình. Một phim truyền hình tương đối lành, nhưng vẫn
mang chủ đề chính trị như
City Hunter nhất thiết giới thiệu bộ
máy công tố, cơ quan tình báo và văn phòng tổng thống của Hàn Quốc — các
cơ quan chức năng của một quốc gia độc lập. Nếu Đài Loan làm một phim
tương đương, chính quyền Đại lục sẽ nổi giận trước khả năng ủng hộ “chủ
nghĩa ly khai của Đài Loan”.
Vì vậy, bất kỳ nhà làm phim hoặc
diễn viên Đài Loan nào muốn làm lớn sẽ khôn ngoan tránh xa bất cứ đề tài
chính trị nào dù mơ hồ, vì sợ bị đưa vào sổ bìa đen khiến họ mất mát
những khoản tiền nhân dân tệ trong tương lai. Kết quả là, thiếu cả ý
muốn lẫn tài năng để Đài Loan làm phim có chủ đề chính trị. Hầu Hiếu
Hiền là một ví dụ điển hình. Mặc dù ông đã làm
A City of Sadness,
Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa năm 1989 không quyết liệt bằng Cộng hòa
Nhân dân Trung Hoa ngày nay. Bây giờ, Hầu Hiếu Hiền đã mang tài năng của
mình tới Đại lục, làm những phim có ẩn ý về chủ nghĩa hòa hợp như
The Assassin.
Tuy
nhiên, ảnh hưởng của Trung Quốc không phải là nhân tố duy nhất. Bất kỳ
bộ phim lớn nào có chủ đề chính trị đều có thể gây tranh cãi chính ngay ở
Đài Loan. Mặc dù hòn đảo này đã chứng kiến ba lần chuyển giao quyền lực
hòa bình, nhưng bàn luận chính trị vẫn còn sôi nổi vì thiếu công lý
chuyển tiếp; thăm dò ý kiến vào tháng 3 năm 2016 cho thấy 76,3% người
Đài Loan cảm thấy công lý vẫn chưa đạt được.
Hầu Hiếu Hiền đã mang tài năng của mình tới Đại lục, làm những phim có ẩn ý về chủ nghĩa hòa hợp như The Assassin
|
Một lần nữa, Hàn Quốc cung cấp một sự tương phản hữu ích. Từ năm 1992
đến 2007, người dân Hàn Quốc đã bầu ra ba vị tổng thống, mỗi người trong
số họ thực hiện các chương trình chuyển tiếp công lý mở rộng hơn. Kể từ
năm 1992, Hàn Quốc đã thành lập ít nhất 15 ủy ban điều tra sự thật, tổ
chức các phiên điều trần trong cơ quan lập pháp của họ về vụ thảm sát
Gwangju (đã làm ra luật để bồi thường cho các nạn nhân), đưa các tổng
thống thời kỳ độc tài là Chun Doo Hwan và Roh Tae Woo ra tòa, và nhiều
chuyện khác nữa. Trong ba thập kỷ qua, Hàn Quốc không chỉ công khai tự
vấn lương tâm về chính trị mà còn bắt các cá nhân chịu trách nhiệm với
những sai lầm trong quá khứ.
Mọi bộ phim điện ảnh hay truyền hình
hay về đề tài chính trị đều cần có nhân vật phản diện. Ở Hàn Quốc, công
lý chuyển tiếp mạnh mẽ đã tạo ra một danh sách những kẻ phản diện và
những hành vi tàn ác được mọi người nhất trí. Nhìn chung xã hội Hàn Quốc
nhất trí rằng Chun Doo Hwan là kẻ xấu, và chế độ của ông ta đã giết hại
dân thường trong vụ thảm sát Gwangju (cũng xấu). Do tương đối thiếu
công lý chuyển tiếp, Đài Loan không có sự nhất trí như vậy. Nếu làm phim về sự kiện 28 tháng 2, ai sẽ là người xấu — Tưởng Giới Thạch? Toàn quyền Đài Loan Trần Nghi? Người Đài Loan bản xứ cướp kho vũ khí? Mọi người đều có ý kiến riêng, nhưng không ai đồng thuận.
Nỗ
lực của Đài Loan về công lý chuyển tiếp có thể không thành công như Hàn
Quốc, nhưng có thể vẫn còn hy vọng cho những ai muốn xem Đài Loan làm
một phim bom tấn chính trị như
A Taxi Driver. Nhà lãnh đạo chính quyền hiện
tại Thái Anh Văn đã đưa công lý chuyển tiếp thành ưu tiên
hàng đầu, bắt đầu điều tra tài sản bất chính của Quốc Dân Đảng và hứa
hẹn một báo cáo sâu hơn về thời kỳ khủng bố trắng.*
Cảnh trong phim A Taxi Driver của Hàn Quốc
|
Còn phải chờ xem nỗ lực của bà Thái Anh Văn sẽ mở rộng đến việc cung cấp
trách nhiệm giải trình thực sự, và kết quả là những “kẻ phản diện” và
“hành vi tàn ác” mà phim chính trị Đài Loan có thể xây dựng. Nếu được
như vậy, nói không chừng sẽ có lúc thấy một phim A Taiwanese Taxi
Driver.
Dịch: © Xuân Phong @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Diplomat
* Ở Đài Loan, khủng bố trắng đàn áp các nhà bất đồng chính kiến dưới
thời thiết quân luật từ ngày 19 tháng 5 năm 1949 cho tới 15 tháng 7 năm
1987, 38 năm và 57 ngày.