ĐI XEM PHIM đang lâm vào khủng hoảng tuyệt đối ở Mỹ. Giống như rất nhiều
 địa điểm giải trí có người với người khác, các rạp chiếu phim đều đóng 
cửa khi đại dịch virus corona quét qua Hoa Kỳ, và rất nhiều rạp vẫn còn 
tăm tối, đối mặt với mối đe dọa sinh tồn chưa từng thấy kể từ lần 
cuối cùng một loại virus tấn công thế giới cách đây một thế kỷ.
        
            

Các rạp chiếu phim độc lập, trong thời tốt đẹp cũng đã chật vật với cái 
biên lợi nhuận hoạt động mỏng tang rồi, không có cơ sở hạ tầng doanh 
nghiệp hoặc dự trữ tiền mặt để dựa vào, và ngay cả những khổng lồ như 
AMC cũng buộc phải cho hàng trăm nhân viên về nhà nghỉ còn ngành công 
nghiệp điện ảnh nói chung đang cố nghĩ xem phải làm cái quái gì trong 
bối cảnh thất bại thảm hại của lãnh đạo liên bang khiến nước Mỹ (không) 
phản ứng với Covid-19.
Tương lai gì chờ đón các rạp chiếu phim ở 
Mỹ là điều ai cũng đoán được — và xét rằng những nơi như Hàn Quốc, đã 
chiến thẳng mặt với virus, vẫn đang ở vào tình thế có nguy cơ bùng phát 
vi mô, thậm chí dù có kiểm soát được Covid cũng không giải quyết được 
vấn đề của ngành công nghiệp này. Dù kết quả ra sao, sẽ còn rất lâu mọi 
thứ mới trở lại bình thường, cho đến khi mọi người có thể đi xem phim 
cùng nhau. Nhưng có lẽ cố gắng đưa mọi thứ trở lại bình thường không 
phải là tương lai của ngành điện ảnh. Có lẽ đã đến lúc bạn nên đặt câu 
hỏi sự bình thường làm được cái gì tốt cho bất kỳ ai ngay từ đầu — bất 
kỳ ai không tên là Bob trong phòng giám đốc điều hành của Công ty Walt 
Disney ấy.

    
        
            
                | Khi việc kinh doanh rạp chiếu bị đóng cửa trên khắp nước Mỹ, bạt 
quảng cáo trước rạp đón khách qua đường bằng những chào hàng bông đùa. 
Trong ảnh là bạt quảng cáo tại Lake Theater & Cafe in Lake Oswego, 
Oregon, viết: Portrait of a Lady on Fire thực sự hay (chiếu trên Hulu)
                     | 
                    
            
    
Bình thường là một hệ thống mà bộ phim nào không tăng gấp đôi ngân sách 
của nó ngay lượt chiếu đầu tiên thì có nghĩa là bom xịt rồi. Bình thường
 là hầu như không còn chỗ cho những phim từ từ mở rộng phát hành khắp cả
 nước và thu hút khán giả thông qua lời truyền miệng, cho phép cơ hội 
thành công ở cấp độ thông thường khi đối đầu với những bom tấn theo mô 
hình ra mắt áp đảo ở 3.000 rạp. (Thành công cực đoan của 
Parasite năm 2019 đã chứng minh quy luật bằng cách trở thành một ngoại lệ lớn đối với cái hệ thống bình thường đó). 
Bình
 thường là một hệ sinh thái có những chiến dịch marketing khủng tàn sát 
nhằm tạo ra bàn luận rầm rĩ xung quanh những bộ phim lớn khiến cho phim 
nhỏ hơn nghệ thuật hơn dám liều hơn phải thiệt mạng, với giới truyền 
thông giải trí mãi mãi đi tìm sự cân bằng giữa việc đưa tin về những màn
 phát hành lớn sẽ lấy được nhiều cái nhấp chuột và những phim nhỏ cần 
tất cả sự hỗ trợ có thể có. 
Bình thường là một thế giới mà 
Booksmart có
 thể đi từ đứa con cưng xứng đáng của một liên hoan phim lớn được ca 
ngợi trở thành tội đồ “thất bại” vì nó, với tư cách là một phim nghệ 
thuật, không làm cháy vé. Bình thường là củng cố quyền bá chủ của “phim 
dành cho mọi phân khúc dân số” thành thứ duy nhất xứng đáng thời gian và
 tiền bạc của một hãng phim, dẫn đến “những câu chuyện ngách” — tức là: 
những câu chuyện không phải về người da trắng thẳng — được ký thác vào 
vùng biển của các tùy chọn theo yêu cầu mà không có sự phô trương và ủng
 hộ mà chúng xứng đáng nhận được từ những nhà điều hành ký séc chi tiền.

    
        
            
                | Cảnh trong phim Booksmart, được liên hoan phim lớn ca ngợi 
trở thành tội đồ “thất bại” ở phòng vé vì nó, với tư cách là một phim 
nghệ thuật, không làm cháy vé
                     | 
                    
            
    
Trong bài tham luận mở rộng trên tờ 
New Yorker năm 1974 “Về 
tương lai của điện ảnh”, Pauline Kael đã bi ai về cái chết của điện ảnh 
nghệ thuật khi đối mặt với những bộ phim bom tấn được tiếp thị dẫn dắt, 
và trách móc thị hiếu ngày càng tệ của những người hâm mộ điện ảnh trẻ. 
Nhà phê bình huyền thoại này viết: “Hệ thống đang tiêu diệt [nghệ sĩ] 
này chỉ có thể tiêu diệt họ chừng nào họ tin vào nó và muốn chiến thắng 
trong đó — chừng nào họ còn phụ thuộc tâm lý vào nó. Hệ thống này làm 
việc cho những ai có nhu cầu hoặc khát vọng không mâu thuẫn với nó; 
nhưng đối với những người khác — và họ là những người đang làm phim — hệ
 thống này không phục vụ nữa, và sẽ không phục vụ.” Kael vạch trần điều 
mà cô xem là những người làm ăn thắng những người sáng tạo ở Hollywood, 
nhưng những lời của cô vang vọng sự thật  khi xem xét hoàn cảnh của các 
rạp chiếu ngày nay.
Từ 
Bridge on the River Kwai đến 
Kwaidan, 
Blade Runner đến 
Blade: Trinity,
 người viết yêu phim, và thích xem phim tại rạp. Nhưng bình thường cái 
kiểu chết tiệt. Một hệ thống ủng hộ những hy vọng bom tấn thay vì phim 
độc lập đã san phẳng cuộc trò chuyện rộng rãi hơn về phim ảnh, củng cố 
nhu cầu để các phương tiện truyền thông phải quá tay cung cấp chỗ cho 
các sử thi tái chế trị giá một phần tư tỉ đôla (mà xin thưa với quý vị 
độc giả, người viết khoái chuyện đó quá đi chứ), để lại chẳng bao nhiêu 
chỗ cho phim ngân sách nhỏ, khi đó chẳng còn oxy cần thiết để những bộ 
phim đó sống sót. Nếu hầu như không ai nói về phim độc lập, nếu nhu cầu 
quá ít, thì mắc mớ gì bận tâm đến nguồn cung?

    
        
            
                | Bạt quảng cáo trước một rạp ở Wisconsin, nhại tựa một số phim nổi tiếng theo bối cảnh đóng cửa vì đại dịch
                     | 
                    
            
    
Hệ thống rạp chiếu được thiết lập trước đây là một cái bẫy, nhưng tin 
tốt là thế này: từ đổ nát đến tái sinh, và mặc dù hoàn toàn không rõ 
tình trạng của rạp chiếu phim sẽ như thế nào trong một tương lai giả 
định nào đó khi mọi hành vi nơi công cộng của chúng ta không bị một loại
 virus corona mới định đoạt, người viết hy vọng nó không giống như lúc 
các cánh cửa vào cụm rạp chiếu và rạp nghệ thuật đóng lại hồi mùa xuân 
này. Không có chỗ cho bất cứ phim nào ở bất cứ rạp chiếu nào và không có
 chỗ cho mọi người yêu điện ảnh — thậm chí không phải ở những chuỗi rạp 
nhỏ hay địa điểm độc lập và sành điệu nhất, và đó thường là những thứ xa
 xỉ của những khu trung tâm đô thị đông dân cư. Khi người Mỹ quay trở 
lại rạp chiếu phim vào một ngày không xa kể từ ngày hôm nay, điều gì sẽ 
xảy ra nếu bỏ trải nghiệm này thì tốt hơn?
KHI CỖ MÁY LÀM PHIM 
BOM TẤN ngừng hoạt động và bắt đầu rỉ sét trong thời tiết khắc nghiệt 
của cơn bão không khoan nhượng năm 2020, cái nghề viết và nói về và xem 
phim đã phải thay đổi nhanh chóng. Vì lý do nào đó, Warner Bros. đã nắm 
lấy cơ hội với 
Tenet của Christopher Nolan, dẫn đến doanh thu 
ảm đạm từ các rạp chiếu trong nước là điều hoàn toàn được dự đoán trước.
 Sau một trò chơi kéo dài “có thể là mùa tới!” cuối cùng Disney đã quyết
 định đẩy tất cả các phim lớn của năm nay sang năm 2021, trừ 
Mulan. Universal đã phản ứng nhanh chóng vào tháng 3 và quyết định hoãn bộ phim 
Fast and Furious tiếp theo của họ cả năm, và mới tức thì đây bỏ qua kế hoạch phát hành 
No Time To Die năm nay và đưa James Bond sang năm sau.

    
        
            
                | Không phải lúc chết [vì Covid], Universal bỏ qua kế hoạch phát hành No Time To Die năm nay và đưa James Bond sang năm sau
                     | 
                    
            
    
Thành thật mà nói, có vẻ điên rồ khi ấn cho tháng 11 này cái ý tưởng 
cuộc khủng hoảng sẽ được khắc phục, vì vậy chỉ cần đẩy tất cả phim nhích
 xuống. Người viết có muốn có những phim này trước mắt và ở định dạng 
màn hình càng lớn càng tốt không? Tất nhiên có chứ. Lúc này người viết 
đã hết phim để viết bài chưa? Tuyệt đối không.
Thực tế có rất 
nhiều bộ phim được phát hành trong năm nay đã được các hãng ra mắt cùng 
ngày ngay từ đầu. Nếu không có những bộ phim kinh phí khủng như 
Wonder Woman 1984
 ăn hết chỗ cho những cuộc trò chuyện, tại sao không tạm dừng suy đoán 
“Họ sẽ thay đổi hay không thay đổi ngày?" và tập trung vào việc tôn vinh
 những phim kỳ quặc thân mật như 
Swallow và 
She Dies Tomorrow; những viên ngọc quý phát trực tuyến cao cấp như 
Miss Juneteenth, 
Selah and the Spades, hoặc 
Palm Springs của Andy Samberg; và những kho báu kinh dị như 
La Llorona hay 
Blood Quantum?
Những
 bộ phim này, một số trong số chúng chỉ chiếu kỹ thuật số độc quyền trên
 các trang web như Shudder và Hulu, sẽ không bao giờ cạnh tranh với 
những thứ như 
West Side Story ở phòng vé, và đối với nhiều thị 
trường nhỏ hơn trên cả nước Mỹ, đi xem ở một chuỗi rạp chiếu phim lớn là
 một tùy chọn chỉ tồn tại sau một chuyến lái xe xa nhà kéo dài. Nếu bạn 
muốn có nhiều lựa chọn bí truyền hơn như 
She Dies — phim hài 
tâm lý đen tối mở ra từ từ, về sự lây lan của chứng hoang tưởng, cũng 
bao gồm một đại cảnh hoàn toàn về “cá heo chết tiệt” — thì không chừng 
phải làm một chuyến đi còn dài hơn đến rạp chiếu độc lập gần nhất trình 
chiếu những viên ngọc quý như vậy.

    
        
            
                | Với bãi chiếu bóng cho lái xe là mô hình rạp chiếu khả thi nhất còn lại ở Mỹ, một bộ phim về sinh vật nhỏ bé có tựa The Wretched đã đứng đầu phòng vé của nước này trong tháng 5 và tháng 6
                     | 
                    
            
    
Khoảng trống tin bài trong những tháng gần đây cũng đã mở đường cho sự bùng nổ của thể loại viết hồi tưởng. 
Vulture đang mở mục Câu lạc bộ Phim Tối Thứ Sáu, mời độc giả đăng tweet cùng với việc xem lại các bộ phim như 
Some Like It Hot và 
Mad Max: Fury Road, và một trong những cây bút của họ đã gạch đầu dòng phim Ingmar Bergman nào phù hợp với mọi tâm trạng cách ly của bạn. 
Ringer gần
 đây đã lập luận rằng “Tương lai của trò chuyện điện ảnh là trên 
Letterboxd”, một trang web đánh giá và một dạng trung tâm mạng xã hội về
 phim ảnh đã dần phát triển lên 2,5 triệu người dùng và tránh chốt thời 
gian của các bộ phim để xây dựng sự tham gia của cộng đồng xung quanh 
bất kỳ người dùng nào thích ngày đó. Bạn vừa tìm thấy 
Body của 
Jennifer? Tuyệt quá. Bạn không cần phải cảm thấy chậm chân trong cuộc 
trò chuyện, bởi vì cuộc trò chuyện xung quanh bất cứ điều gì có thể bắt 
đầu lại bất cứ lúc nào. Letterboxd có thể hiển thị cho bạn những gì gần 
đây, nhưng hãy nhấp vào tab “Các bài đánh giá phổ biến trong tuần này” 
và bạn sẽ tìm thấy, tại thời điểm viết bài này, bộ phim Netflix mới 
Enola Holmes cùng với 
The Social Network (2010), 
The Wizard of Oz (1939), và 
The Exorcist (1973).
Ngang
 với cái sự bực mình ở khán giả lẫn các nhà làm phim vì không thể nhìn 
thấy tác phẩm họ đã làm và tác phẩm họ yêu thích ở dạng thuần túy nhất 
trong một căn phòng tối với màn hình lớn và người lạ xung quanh, hiện 
thực phát hành kỹ thuật số đã khiến thị trường trong thời điểm này cho 
phim ảnh tính bình đẳng bao lâu rồi mới lại có. Với bãi chiếu bóng cho 
lái xe là mô hình rạp chiếu khả thi nhất còn lại ở Mỹ, một bộ phim về 
sinh vật nhỏ bé có tựa 
The Wretched đã đứng đầu phòng vé của 
nước này trong tháng 5 và tháng 6 vì những người hâm mộ điện ảnh trị giá
 gần một triệu đôla tìm kiếm nó theo cách rất cổ điển — có lẽ được đưa 
tin tít lớn hơn và mức độ được biết đến lớn hơn mà loại hình chiếu bóng 
này có thể trông mong có được trong bất kỳ hoàn cảnh bình thường nào.

    
        
            
                | Thay vì xem Góa Phụ Đen chiến ngầu trong bộ phim solo tiêu 
biểu được chờ đợi quá lâu của cô ấy, tại sao không xem một cô gái tuổi 
teen cáo hơn Đức Quốc xã trong bộ phim nhỏ ly kỳ tàn bạo Becky (ảnh trên)
                     | 
                    
            
    
Nhờ các dịch vụ phát trực tuyến trở thành những tay chơi lớn ở 
Hollywood, những người chi tiền lớn, Netflix vẫn đưa được những phim 
phiêu lưu hành động đắt tiền vào nhà bạn với các tùy chọn như 
The Old Guard và 
Enola Holmes nói trên, cho nên đâu phải vì ngân sách thắt chặt, nhưng thay vì xem 
Góa Phụ Đen chiến
 ngầu trong bộ phim solo tiêu biểu được chờ đợi quá lâu của cô ấy, tại 
sao không xem một cô gái tuổi teen cáo hơn Đức Quốc xã trong bộ phim nhỏ
 ly kỳ tàn bạo 
Becky?
Người viết đã xem bộ phim đó tại 
bãi chiếu bóng Mission Tiki Drive-In ở Montclair, California — vâng, một
 tiểu bang sẽ luôn ôn hòa và khô hạn vào mùa thu và mùa đông — và có 
niềm vui bất ngờ khi xem một cô bé thủ tiêu những gã sát nhân chủ trương
 người da trắng ưu việt dưới những vì sao. Người viết cũng có niềm vui 
tương tự khi xem 
The Vast of Night, một trong những bộ phim hay
 nhất của năm và là kinh điển khoa học giả tưởng hiện đại đưa bạn xuyên 
suốt một đêm ở thị trấn New Mexico những năm 1950 trải qua chuyến viếng 
thăm của người ngoài hành tinh. Để xem 
Vast tuyệt đẹp dưới 
những vì sao tại một rạp chiếu phim ngày xưa sẽ dễ dàng phù hợp hơn với 
thời đại trong phim mà bản thân nó đã thuyết phục người viết được một 
nửa rằng gặp gỡ gần gũi là khả thi bất cứ lúc nào.
Các tùy chọn 
xem không chết khi các rạp chiếu ế ẩm, nhưng những người nào dựa vào hệ 
thống cụm rạp để biết có phim gì không chừng đã nhầm lẫn xem đó là chân 
lý. Tuy nhiên, khi không có cụm rạp chiếu nữa, cơ hội để quảng bá việc 
khám phá những bộ phim chính kịch lặng lẽ, được khen ngợi như 
The Assistant hoặc 
Never, Rarely, Sometimes, Always
 quan tâm đến các chủ đề như quấy rối nơi làm việc và phá thai, và sẽ 
không bao giờ vớ bở ở phòng vé nước ngoài, nhưng hiện là trò vui duy 
nhất tại chỗ.

    
        
            
                | Never, Rarely, Sometimes, Always
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                     | 
                    
            
    
Giải Oscar bị lôi kéo vì những bộ phim được đề cử mà quá ít “những người
 bình thường” nghe nói đến, nhưng nếu bạn là người thường xuyên yêu 
thích phim ảnh, thì trách nhiệm chung của chúng ta là hỗ trợ những câu 
chuyện thân mật này trong thời điểm tuyệt vọng với những nhà làm phim 
không đảm bảo những xuất phẩm như, “Anh đang chỉ đạo 
Mission Impossible 7
 và không có cách gì quay lại làm việc.” Hãy coi đó là hoạt động mua sắm
 tại chỗ, nơi bạn thà bỏ tiền vào quán cà phê nhỏ ở góc phố (giống như 
I Carry You With Me, có suất chiếu ảo chỉ một đêm duy nhất do Liên hoan phim New York) thay vì Starbucks (
Tenet).
Sử
 dụng một cách khôn ngoan việc không có rạp chiếu sẽ có nghĩa là tạo 
điều kiện cho khán giả rộng lớn hơn mong đợi một hệ sinh thái phát hành 
toàn diện hơn, cân bằng hơn, trong đó lợi nhuận mù quáng từ doanh thu 
bán vé toàn cầu không được phép nói quá lên mức độ quan trọng của bất kỳ
 bộ phim nào. Trong Tương lai Không tưởng của Điện ảnh, có lẽ mọi người 
dễ dàng xem mình là mọt phim hơn bởi vì họ đã trở nên mong đợi và thậm 
chí đòi hỏi một nền văn hóa điện ảnh phong phú hơn, đa dạng hơn, trong 
đó các phim chiếu ở các chuỗi rạp lớn được hiểu là một phần của chế độ 
ăn đầy đủ các bộ phim thay vì cả đĩa ăn chết tiệt toàn các protein dựa 
trên Rock. (Nói rõ hơn: Cầu mong nhiều phước lành đến với The Rock.)
Vấn
 đề là, sự độc canh đã chết từ lâu, và sự thống trị rạp chiếu của các 
siêu anh hùng thu hoạch từ danh mục phim Marvel và DC là một trong những
 điều cuối cùng còn sót lại để tạo nên cái xác của một trải nghiệm văn 
hóa đại chúng thống nhất duy nhất trong công chúng. (Chà, điều đó và 
Beyoncé và Taylor Swift, những người đã từng là đại dịch toàn sao.) Khi 
các rạp chiếu trở lại, và người viết rất hy vọng một ngày nào đó chúng 
có thể trở lại, chúng nên mở ra với nhiều mục đích hơn xoay quanh lý do 
tại sao chương trình phim trình chiếu lại quan trọng. Tất nhiên, những 
tập đoàn khổng lồ như AMC và Regal sẽ tiếp tục bán rong những bộ sưu tập
 phim lớn và đắt tiền được hãng phim chấp thuận, nhưng thời kỳ phục hưng
 của phim độc lập đã quá hạn lâu rồi.

    
        
            
                | Kinh doanh rạp chiếu phim đang khó khăn, nhưng nếu những tài năng 
làm phim hàng đầu thực sự yêu thích chúng, thì đã đến lúc những tên tuổi
 đình đám cần tăng cường và tài trợ cho các hãng phim có thể giới thiệu 
lịch sử điện ảnh và đảm bảo tương lai của rạp chiếu sẽ đến với nhiều 
khán giả hơn ở nhiều nơi hơn
                     | 
                    
            
    
Các địa điểm được yêu thích như Nitehawk của thành phố New York, Nhà hát
 Castro ở San Francisco và New Beverly của Quentin Tarantino ở Los 
Angeles nên là hình mẫu cho một thời đại mới của sự vĩ đại của việc đi 
xem phim rạp và giống như New Bev, sẽ nhận đầu tư từ các ngôi sao trong 
ngành và các bên liên quan để thúc đẩy cuộc cách mạng. Kinh doanh rạp 
chiếu phim đang khó khăn, nhưng nếu những tài năng làm phim hàng đầu 
thực sự yêu thích chúng, thì đã đến lúc những tên tuổi đình đám cần tăng
 cường và tài trợ cho các hãng phim có thể giới thiệu lịch sử điện ảnh 
và đảm bảo tương lai của rạp chiếu sẽ đến với nhiều khán giả hơn ở nhiều
 nơi hơn.
Dù cố gắng đến mấy, Martin Scorsese cũng không thể tự 
mình bảo tồn toàn bộ lịch sử điện ảnh, và mặc dù những người thực sự 
giàu có sở hữu các dịch vụ công là một mô hình kinh doanh nghiệt ngã 
(bài viết cười vào mặt Jeff Bezos trên 
Washington Post và 
The Atlantic
 của Laurene Powell Jobs), không thể tránh khỏi sự thật rằng các rạp 
chiếu độc lập cung cấp các chương trình và suất chiếu ngoài dòng-chính 
thống sẽ cần sự giúp đỡ nếu muốn sống sót qua Covid-19 và theo đó là 
chứng hoang tưởng về miễn dịch cộng đồng.

    
        
            
                | Helena Bonham Carter (phải) và Millie Bobby Brown trong phim bộ Netflix Enola Holmes (2020)
                     | 
                    
            
    
LÀ MỘT PHẦN CỦA tương lai xán lạn mới cho rạp chiếu phim nghệ thuật, các
 nhà lập chương trình phim cần phải xem xét kỹ lưỡng các tiêu chuẩn và 
nghi thức của họ. Người viết sống ở Los Angeles, một trong những nơi tốt
 nhất trên đời để đi xem phim (khi đó là điều bạn có thể làm), nhưng 
nhiều người trong cộng đồng người đồng tính và phụ nữ cảm thấy bị cô lập
 trước một kiểu lãnh chúa điện ảnh nào đó — thường là nam thẳng, da 
trắng — đóng gói lịch chiếu với những bộ phim phản ánh quá hẹp hòi về 
nhân khẩu học về những gì đủ tiêu chuẩn là phim kinh điển. Nếu ngay bây 
giờ, tất cả những gì chúng ta có là khả năng tưởng tượng về một thế giới
 tốt đẹp hơn trong các bộ phim, thì hãy xem xét lại trải nghiệm xinê 
toàn diện và đảm bảo rằng nó có tính dung hợp hơn với những người đam mê
 điện ảnh chứ không chỉ những đấng nam nhi đại trượng phu chuyên tổ chức
 các liên hoan thể loại và bám chặt các sự kiện điên loạn lúc nửa đêm.
Quyền
 tiếp cận không cần và không nên giới hạn ở các bờ biển và một vài thành
 phố lớn rải rác khắp Hoa Kỳ, và trải nghiệm rạp hát có thể tồn tại trên
 cả nước với một cuộc đại tu cần thiết lâu dài để kinh doanh bình 
thường. Sẽ chỉ cần một nỗ lực trong toàn ngành để mang lại trải nghiệm 
nghệ thuật giữa người với người. Một số tay chơi lớn đã vào cuộc bằng 
các dịch vụ chuyên biệt. Sony đã tạo ra “Trải nghiệm chiếu bóng bãi xe” 
hào nhoáng trên rất nhiều bãi chiếu của họ, và trong mùa hè, một chương 
trình có tên là Tribeca Drive-In đã tổ chức các buổi chiếu tại các sân 
vận động ở Arlington, Texas, Nickerson Beach, New York, v.v... Năm 
ngoái, A24 đã thực hiện một loạt phim chiếu rạp có tên Public Access, họ
 lấy hết các biển quảng cáo ở địa điểm thực của một số bộ phim thành 
công nhất của họ và đặt ghế cho mọi người xem The Witch ngoài bãi chiếu ở
 Ossipee, New Hampshire. Ngoài ra còn có màn chiếu được đặt trong bãi 
đậu xe của một cửa hàng rượu ở Van Nuys, California, cho 
The Bling Ring, và nhiều sự kiện khác cho 
Moonlight và 
The Spectacular Now,
 ở những nơi như Miami, Florida và Athens, Georgia. Đây là một định dạng
 có thể lặp lại cho bất kỳ hãng nào có ý định sử dụng nó. Vậy tại sao 
không đưa phim đến với mọi người, và theo cách thậm chí không cần đến ô 
tô?

    
        
            
                | Sẽ chỉ cần một nỗ lực trong toàn ngành để mang lại trải nghiệm nghệ 
thuật giữa người với người. Một số tay chơi lớn đã vào cuộc bằng các 
dịch vụ chuyên biệt
                     | 
                    
            
    
Trong Future Movie Utopia, chúng ta đừng xem rạp chiếu phim đồng tính 
nam hay rạp chiếu phim da đen như thứ gì đó có một tháng dành riêng mỗi 
năm. Hãy đảm bảo rằng nó được lập trình thường xuyên cùng với các cuộc 
nhìn lại những phim của Carpenter và Kubrick như một điều tất nhiên. Nếu
 các chủ rạp muốn mọi người quay trở lại khi đã an toàn, thì lôi kéo 
càng nhiều người hâm mộ điện ảnh càng tốt là chuyện rất nên làm và bỏ 
cái cách tái lập câu lạc bộ phim trường phái tinh hoa kiểu cũ trong quá 
khứ đi. Các chuỗi rạp lớn cũ sẽ vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ kinh doanh,
 nhưng các rạp chiếu nhỏ hơn, các nhà điều hành độc lập, những nơi phải 
làm cho điện ảnh thành các sự kiện và lễ kỷ niệm nhằm tồn tại, có thể 
trở lại tốt hơn bao giờ hết nếu để cho mọi người hâm mộ điện ảnh biết 
rằng không gian của họ là an toàn cho mọi người vào và với sự giúp đỡ 
của một số nhà hảo tâm cao cấp — bạn đang ở đâu, người chiếu hai màn 
hình 
Whisky In A Tea Cup với sự hỗ trợ của Reese Witherspoon ở quê hương Nashville của cô ấy? Đặt lên bạt trước rạp buổi chiếu lại 
America’s Sweetheart
 ở thị trấn nhỏ Georgia, Julia Roberts — các rạp chiếu phim có cơ hội 
bùng nổ trở lại và ở những địa điểm bên ngoài các pháo đài điển hình của
 nghệ thuật điện ảnh.
Có tin đồn Amazon có thể mua chuỗi rạp AMC,
 và Netflix đã thâu tóm các địa điểm lịch sử như Nhà hát Paris ở New 
York và Nhà hát Ai Cập ở Los Angeles, nhưng ngày càng nhiều nghệ sĩ thực
 sự có thể tham gia cuộc chơi để cân bằng với sự tích hợp theo chiều dọc
 gây bực mình của những khổng lồ phát trực tuyến sở hữu chuỗi phát trực 
tuyến của họ thì chúng ta sẽ càng tốt hơn. (Đúng vậy, Bộ Tư pháp Hoa Kỳ 
cho rằng The Paramount Consent Decree cấm các hãng phim sở hữu rạp chiếu
 đã lỗi thời, nhưng, bình luận chọc ngoáy một câu nhé: Có lẽ Disney 
không nên sở hữu mọi thứ theo đúng nghĩa đen ở Hollywood? Quý vị thảo 
luận đi.)

    
        
            
                | Ám ảnh xinê đã đi bước dài lịch sử rạp chiếu phim trong đời sống của người Mỹ
                     | 
                    
            
    
Hồi tháng 5, tạp chí New York đã đăng một bài viết có tựa “Cine Phobia” —
 Ám ảnh xinê đã đi bước dài lịch sử rạp chiếu phim trong đời sống của 
người Mỹ, và nêu bật lần cuối cùng một loại virus làm thay đổi thế giới 
tấn công khắp hành tinh là vào năm 1918. “Đại dịch xa xưa đó đã làm thay
 đổi ngành công nghiệp điện ảnh mãi mãi,” Bilge Ebiri viết. “Vô số rạp 
chiếu phim độc lập trên khắp đất nước, thiếu tiền để sống sót qua nhiều 
tháng bấp bênh, đã phá sản. Nhiều rạp đã được nhà sản xuất Adolph Zukor 
mua lại, người đứng đầu Famous Players-Lasky Corporations, cuối cùng sẽ 
trở thành Paramount Pictures. Những nỗ lực của Zukor sẽ dẫn đến việc tạo
 ra hãng phim tích hợp theo chiều dọc đầu tiên, có thể sản xuất, phân 
phối và chiếu phim của mình tại các rạp của chính mình — do đó tạo ra hệ
 thống hãng phim của Mỹ một cách hiệu quả.” Bây giờ, người viết không 
ủng hộ việc quay trở lại kỷ nguyên hãng phim, mà cuối cùng đã phải rã 
đám qua các vụ kiện tụng vì hệ thống hợp đồng sinh lợi cho các công ty 
nhưng lại ngộp thở đối với tài năng. Mà người viết đang nói rằng các rạp
 chiếu phim của đất nước này đã trải qua ... một loại biến động hết sức 
tương tự trong quá khứ, và từ đống đổ nát, Kỷ nguyên vàng của Hollywood 
cuối cùng đã trỗi dậy.
Rạp chiếu bị lãng phí bởi một nền kinh tế 
tàn lụi ra tro là một điều khủng khiếp, và tụ tập trong bóng tối trước 
màn ảnh rộng để khóc cười, và la hét và cảm thông bên những người xa lạ 
là một trong những truyền thống nghệ thuật phong phú nhất mà chúng ta 
có. Tuy nhiên, trong một bước ngoặt đáng cổ vũ, theo cách nào đó, phim 
ảnh lại có tính xã hội hơn kể từ khi đóng cửa. Tiện ích mở rộng Netflix 
Party ra mắt vào giữa tháng 3 dành cho những người muốn trò chuyện với 
bạn bè trong khi xem nội dung gì đó cùng nhau. Việc thiếu các sự kiện tụ
 tập và khao khát được trải nghiệm trên màn ảnh rộng đã tạo ra một hiệu 
ứng tập hợp khiến các bãi chiếu bóng cho lái xe xem lại rộn ràng sôi nổi
 và các liên hoan phim đã phải thích ứng bằng cách mở rộng ít nhất một 
số chương trình và sự kiện của họ cho khán giả ảo, những người có thể 
không bao giờ có thể bay từ khắp nơi trên thế giới để trực tiếp trải 
nghiệm điều gì đó như Fantastic Fest (Liên hoan phim kỳ ảo).

    
        
            
                | Tiện ích mở rộng Netflix Party ra mắt vào giữa tháng 3 dành cho 
những người muốn trò chuyện với bạn bè trong khi xem nội dung gì đó cùng
 nhau
                     | 
                    
            
    
Trong thời điểm có thể cảm thấy vô vọng, với sức khỏe tinh thần lẫn thể 
chất luôn cảm thấy tình thế hiểm nghèo suốt cho hàng triệu người đang 
phải cố gắng đối phó với cuộc sống cô lập, tiếp tục đến với nhau theo 
những cách sáng tạo là một trong những  chiến thuật sinh tồn tốt nhất mà
 chúng ta có. “Có một mối tương quan khá trực tiếp giữa khả năng sống 
sót trong các thảm họa lớn và ý thức cộng đồng của bạn,” nhà địa vật lý 
và nhà tư vấn làm phim thảm họa thực tế Mika McKinnon nói. “Nếu bạn thực
 sự muốn chuẩn bị cho một thảm họa, vâng, bạn nên có một bộ dụng cụ. Bạn
 nên có một kế hoạch. Hãy tham gia khóa đào tạo về sơ cứu, chúng ta biết
 hết chúng ta nên làm những gì nhưng chúng ta lười biếng và túng quẫn, 
coi thường và không có chỗ cho những việc đó. Hoặc, bạn có thể tổ chức 
rất nhiều bữa tiệc và mời những người hàng xóm của mình, và bạn có thể 
tăng tỷ lệ sống sót lên 10%.” Vì vậy, tại sao không đeo khẩu trang vào, 
đầu tư vào một máy chiếu nếu bạn có thể, và mời dưới 10 người hàng xóm 
đến xem phim trong nhà để xe hoặc trên bức tường trong căn nhà của bạn 
trong khi tất cả đều có thể ở cách nhau sáu feet? Chỉ cần tự mang ghế và
 đồ ăn nhẹ để tự giữ vệ sinh.
Tạo ra cộng đồng khi tất cả chúng 
ta phải ở nhà một cách có trách nhiệm nghĩa là phải sáng tạo, nhưng ngay
 cả đối với những người đã quen cuộc sống tụ tập và hoạt động, trải 
nghiệm xã hội về phim ảnh không cần phải dừng lại. Chỉ có nghĩa là sáng 
tạo hơn. Vào thời điểm bắt đầu đại dịch, người viết đã giữ liên lạc với 
bạn bè ở khắp Texas và New York tốt hơn những năm qua nhờ thói quen xem 
Sunday Scaries hàng tuần. Nhà văn kiêm đạo diễn có trụ sở tại Los 
Angeles, Sam Wineman, đã tổ chức một đêm chiếu phim hằng tuần tại nhà 
mình trong 16 năm và trong khi trải nghiệm trực tiếp đã phải tạm dừng, 
anh vẫn giữ chương trình chiếu phim vào mỗi cuối tuần, phát trực tuyến 
chúng qua phần mềm như Discord để những người tham dự có thể cùng nhau 
bàn tán rôm rả trong sự vô lý của những tác phẩm kinh điển rác rưởi 
thông qua tính năng trò chuyện của ứng dụng.

    
        
            
                | Craig Smith dùng tiền dành dụm cả đời để biến một trạm cứu hỏa cũ ở 
Kingston, bang Washington, nơi chỉ có 2.000 cư dân, thành một rạp chiếu 
trong nhà tí hon duy nhất của thị trấn: Firehouse Theater
                     | 
                    
            
    
Một điều đáng chú ý là bây giờ, bạn bè ở những nơi như Ohio cũng có thể 
tham gia. “Tôi đã lo nó sẽ không hiệu quả, nhưng điều tôi không mong đợi
 là nó sẽ phát triển. Định dạng trực tuyến này tạo nên những bản chỉnh 
sửa thú vị, danh sách phát trước khi trình chiếu và một cuộc trò chuyện 
đỡ sợ hơn cho những giọng nói trầm lắng hơn của chúng tôi,” Wineman nói.
 “Khi chúng tôi đạt đến giai đoạn ‘về nhà và cách ly’, cảm giác như 
chúng tôi vẫn đang cười cùng nhau trong cùng một thành phố. Chúng tôi đã
 kết nối lại với những người từng là Mọt Phim Đêm. Chúng tôi đã mời 
những người mới ngoài tiểu bang. Chúng tôi thậm chí còn có một Ông già 
Noel Bí mật trực tuyến cho Giáng sinh vào tháng 7 kéo dài từ bờ Đông 
sang bờ Tây. Định dạng có thể đã thay đổi nhưng cách tôi thưởng thức 
phim với cộng đồng của mình thì không.”
Rạp chiếu phim không thể 
chết. Chúng ta không thể để chuyện đó xảy ra, bởi vì đó không chỉ là 
cách mọi người giết hai tiếng đồng hồ trong phòng có điều hòa không khí 
vào một ngày nắng nóng. Đó là trải nghiệm giao hưởng của điện ảnh. Đó là
 một bài thực hành sự đồng cảm chung. Đó là cơ hội để đắm mình trong một
 thế giới tưởng tượng, cười và la hét với những người lạ, để biết rõ hơn
 làm con người là thế nào — tất cả mà không bị thế giới bên ngoài làm 
phiền. Chúng ta không thể để xinê  ra đi mãi mãi, nhưng khi những tấm 
rèm có thể kéo lên trở lại, có lẽ chúng ta có thể xây dựng một Kỷ nguyên
 Vàng mới cho những rạp chiếu phim đưa chúng ta đến với nhau bằng cách 
cùng nhau xây dựng.

    
        
            
                | Traverse City State Theatre cung cấp chút vui đùa nhẹ nhõm khi hầu 
hết khu trung tâm đều đóng cửa — bạt quảng cáo ghi: “Hiện đang chiếu The
 Social Distancing Network” [tạm dịch: Mạng giãn cách xã hội nhại theo tựa phim The Social Network]
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                    
                     | 
                    
            
    
    
  
Sự bình thường không hiệu quả nữa, nhưng tin tốt là chúng ta không cần 
phải đưa nó trở lại trong tương lai. Và nếu chúng ta có thể có được 
những trải nghiệm cộng đồng phong phú hơn và được thiết kế sáng tạo hơn,
 nhiều phim từ tất cả các mức độ ngân sách đến tay nhiều người hơn và 
vâng, một số người Hollywood thực sự giàu có để trợ cấp cho cuộc cách 
mạng này khắp đó đây, thì người viết nóng lòng được quay lại với xinê 
một cách có trách nhiệm.
Dịch: © Hải Đăng @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Wired
