Giải thưởng - LHP

Đấu trường Oscar 2019: Bao năm rồi mới lại có thể có cuộc đua nam chính hồi hộp khó đoán

01/12/2018

Đấu trường này đông đúc các ngôi sao ở những tay súng trẻ, xuất sắc, và những lão làng đã chờ đợi nhiều thập kỷ cho thời khắc của họ. Người chiến thắng có thể cho chúng ta biết rất nhiều về phần còn lại của Giải thưởng Viện Hàn lâm.

Người viết có một giả thuyết về hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Oscar: Tom Hanks đã làm hư nó rồi. Tất nhiên, Hanks là diễn viên cuối cùng thắng giải Oscar liền tù tì. Năm 1994 rồi 1995, anh đã giành được tượng vàng cho vai diễn Andrew Beckett trong Philadelphia và sau đó là Forrest Gump trong Forrest Gump. Vào thời điểm đó, có cảm giác chiến thắng của anh là một quyết định đã tính trước, khẳng định Hanks là người đàn ông được nước Mỹ đồng thuận nhất. Nhưng sau chiến thắng đôi đó, hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc trở nên kỳ quái. Năm tiếp theo, Nicolas Cage — một diễn viên được ngưỡng mộ, nổi tiếng đảm nhận những vai kỳ lạ và hành động kỳ quặc trong những vai đó — thắng giải cho bộ phim nghiện ngập nhỏ Leaving Las Vegas.

Bradley Cooper, đã hô biến tất cả phép màu kể chuyện — viết kịch bản-đạo diễn-sản xuất, hát trực tiếp, làm lại phim kinh điển Hollywood, ngữ giọng kỳ cục, nỗi lo lắng anh em, câu chuyện tình yêu cao độ — cho công trình của anh trong A Star Is Born

Sau đó, ngôi sao vô danh người Úc Geoffrey Rush của Shine đánh bại Tom Cruise đang thời Tom Cruise Đỉnh với màn trình diễn trong bộ phim làm hài lòng đám đông Jerry Maguire. Năm 1998, Roberto Goddamn Benigni đoạt Oscar cho bộ phim hài tàn sát người Do Thái (?) Life Is Beautiful. Một năm sau, Kevin Spacey thắng giải với American Beauty chỉ bốn năm sau khi đoạt Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất cho The Usual Suspects. Để chiến thắng, anh đã đánh bại Denzel Washington, Sean Penn, Russell Crowe — tất cả đều chưa giành được giải thưởng — và Richard Farnsworth, lúc đó 78 tuổi, sắp chết vì bệnh ung thư tuyến tiền liệt. Mọi chuyện đã thoát ra khỏi tầm tay. Một sự điều chỉnh quá mức đã bắt đầu trở thành nghiêm trọng. Hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất đã trở nên miễn đoán trước.

Tom Hanks đã giải quyết tức khắc hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất vào năm 1994, dường như khiến cho Viện Hàn lâm phải có những lựa chọn kỳ quặc về sau. Vào thời điểm Crowe thắng giải với vai Maximus trong Gladiator (không phải vai diễn hay nhất của anh), Denzel đã chiến thắng với vai một cảnh sát lươn lẹo trong Training Day (không phải vai diễn hay nhất của anh), và Penn thắng giải nhờ hét lên như diễn opera “Con gái… của tôi… ở đó… sao?!!?” trong Mystic River (không phải vai hay nhất của anh), hạng mục này đã lầm đường lạc lối. Và sau khi Adrien Brody và Jamie Foxx bước lên sân khấu Nhà hát Kodak nhận giải Oscar, rõ ràng có gì đó phải thay đổi.

Gosling thì không phô trương tuy không phải là không quan tâm đến vai diễn — nhưng anh thường không quan tâm làm cái việc lấy lòng thiên hạ mà duy trì cuộc đua

Rồi mọi chuyện bắt đầu trở nên cân bằng. Có lẽ quá cân bằng. Các diễn viên kỳ cựu nổi tiếng bắt đầu thu thập giải thành tựu sự nghiệp cho diễn xuất thuyết phục của họ trong các bộ phim đáng ngưỡng mộ. Forest Whitaker. Jeff Bridges. Colin Firth. Hai cho Daniel Day-Lewis. Một giải nữa cho Penn. McConaughey. Leo, cuối cùng cũng đoạt giải. Đầu năm nay, cuộc đua ít thú vị nhất tại Giải thưởng Viện Hàn lâm lần thứ 90 — một cuộc đua hầu như đã ngã ngũ trước nhiều tháng — là lễ đăng quang của Gary Oldman cho vai Winston Churchill trong Darkest Hour. Oldman hoàn thành một chiến dịch vận động được quản lý một cách thành thạo dẫn đến giải thưởng. Anh đến mọi bữa tiệc trưa, ngồi vào mọi bàn tròn, làm mọi đồng nghiệp cũng được đề cử lóa mắt với lời khen ngợi.

Và rất nhàm chán. Đây không phải cách Nam diễn viên chính xuất sắc nhất nên thể hiện, không phải hạng mục đã từng cho chúng ta Peter Finch trong Network thắng Sylvester Stallone trong Rocky và Robert De Niro trong Taxi Driver. Không phải hạng mục đã đưa Sidney Poitier trở thành diễn viên da đen đầu tiên đoạt giải thưởng 54 năm trước, ba tháng trước khi Đạo luật Nhân quyền năm 1964 được Thượng viện Hoa Kỳ thông qua. Không phải là hạng mục từng đề cử Jimmy Stewart, Henry Fonda, Laurence Olivier, Charlie Chaplin, và Raymond Massey đóng vai Abe Lincoln... đều trong cùng một năm. Nam diễn viên chính xuất sắc nhất là một quái thú thay hình đổi dạng, hạng mục đã trao giải cho Lee Marvin, Art Carney và Roberto Goddamn Benigni, mà lại chưa bao giờ trao cho các huyền thoại như Warren Beatty (bốn đề cử), Albert Finney (bốn đề cử), Richard Burton (sáu đề cử), hoặc Peter O 'Toole (tám đề cử). Nó phải luôn luôn hấp dẫn.

Rami Malek đúng như là Mercury, cạnh tranh hoàn hảo với phong cách trình diễn, chất giọng sang trọng của anh ấy

Nên là với một số tin tức nhẹ nhõm, chúng ta sẽ có một sự kiện ấn tượng thực sự trong năm nay, không thể đoán trước cũng như rất hấp dẫn. Theo khía cạnh nào đó thì cũng thật kỳ lạ vì nhiều phim hay nhất và được mong chờ nhất trong mùa giải thưởng năm nay — trong số đó có The Favourite, Roma Widows — lại không có vai nam chính để nói tới. Còn chưa kể Mary Queen of Scots, Can You Ever Forgive Me?, SuspiriaCrazy Rich Asians, tất cả đều thiếu một ứng viên Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Và đây không phải là một năm điển hình. Không phải tất cả các loại vai thông thường đều có. Không có Daniel Day-Lewis trong cuộc đua này, nam diễn viên cung cấp diễn xuất hóa thân đánh đổi không thể phủ nhận. Cũng không hẳn có thiên tài khô đét nhăn nheo nào cuối cùng đã sẵn sàng cho sự tới lượt mình. Thay vào đó, có một số người đàn ông từ chớm-đến-muộn tuổi trung niên, tất cả đều được đánh giá cao nhưng không ai đạt đến điện thờ những nhân vật của mọi thời đại. Đây là những diễn viên đã có một hoặc hai hoặc thậm chí ba đề cử cho tên của họ, nhưng là bao nhiêu đi nữa, chẳng hạn, Jack Nicholson được đề cử 12 lần, cũng không nhận được vinh quang cuối cùng. Cũng không có ẩn số thực sự nào ở đây cả, mà bên cuộc đua Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay thì có đấy, cô gái 24 tuổi tuyệt vời Yalitza Aparicio trong Roma của Alfonso Cuarón lần đầu nhập cuộc đua không chừng sẽ tạo nên đột phá.

Hugh Jackman thể hiện Gary Hart như một mâu thuẫn đáng tiếc về những giới hạn — một công chức dân sự cũng cần có phạm vi riêng tư trong các vấn đề cá nhân

Nói cách khác, không có khổng lồ cũng không có thần đồng. Vậy mới thú vị, theo cách của nó, nhưng với mấy tay dự đoán thì thật là địa ngục. Chỉ còn một tháng trước khi giở sang cuốn lịch mới, theo người viết thì có 14 đề cử tiềm năng (từ 15 phim). Nhiều người về cơ bản sẽ như những phát cầu may buồn cười. Nhưng chúng ta đang ở trong những tháng ngày hy vọng tàn phai. Nên hãy thử chút hy vọng nào đó.

Các đấu thủ tiên phong

Bradley Cooper, A Star Is Born (ba lần đề cử diễn xuất, không thắng)
Ryan Gosling, First Man (hai lần đề cử, không thắng)
Rami Malek, Bohemian Rhapsody (chưa từng được đề cử)

Hai tháng qua đã cho cuộc đua này một trọng tâm mà người viết phải thừa nhận rằng Ethan Hawke không thể một mình độc chiếm nữa. Nhiều tháng trước, Hawke đảm đương hạng mục này với vai diễn của anh trong First Reformed. Nhưng đập đã tháo nước, và bây giờ có ba người được ưu ái mạnh. Đứng đầu là Bradley Cooper, đã hô biến tất cả phép màu kể chuyện — viết kịch bản-đạo diễn-sản xuất, hát trực tiếp, làm lại phim kinh điển Hollywood, ngữ giọng kỳ cục, nỗi lo lắng anh em, câu chuyện tình yêu cao độ — cho công trình của anh trong A Star Is Born. Lúc này, Cooper là diễn viên cưng. Không có gì cản trở. Mà hẳn đã vượt lên phía trước. Như bộ phim của anh, chầm chậm trở thành cỗ xe lu với mỗi cuối tuần qua đi tại các phòng vé, và mỗi lượt tải ca khúc Shallow trên Spotify. Tour báo chí của Cooper là một thử nghiệm hấp dẫn trong việc kể cùng ba câu chuyện càng nhiều lần càng tốt với càng nhiều người càng tốt càng lâu càng tốt. Mất bốn tháng.

Willem Dafoe 63 tuổi. Và Vincent van Gogh tự sát ở tuổi 37. Thế nên có những khía cạnh trong phim At Eternity’s Gate của Julian Schnabel cảm giác hơi khiên cưỡng

Cùng với Jackson Maine của Cooper là hai màn trình diễn hoàn toàn trái ngược về các nhân vật đời thực: Neil Armstrong căng thẳng, không chớp mắt của Ryan Gosling trong bộ phim kỹ thuật tay nghề tuyệt vời, nhưng trơ lì cảm xúc First Man; và Rami Malek hóa thân một Freddie Mercury dương dương tự đắc của nhóm nhạc Queen trong Bohemian Rhapsody. Họ là những ví dụ điển hình của Vai Diễn Hay trong một Phim Không Chắc Ăn. First Man đã được đánh giá cao không việc gì phải xấu hổ, nhưng nó có thành tích khiêm tốn tại phòng vé, và cái đà mà nhiều người kỳ vọng nó phải có để đi hết hành trình đến tháng 2 đã bắt đầu loạng choạng. Gosling thì không phô trương tuy không phải là không quan tâm đến vai diễn — nhưng anh thường không quan tâm làm cái việc lấy lòng thiên hạ mà duy trì cuộc đua. Đó có thể là một vấn đề.

Ngược lại, Bohemian Rhapsody, do nhà làm phim gây tranh cãi Bryan Singer đạo diễn cho tới khi ông bị sa thải vì không đến phim trường ba ngày, là một phim tiểu sử được dàn dựng bừa bãi và không chính xác về mặt lịch sử — kiểu người thường nổi lên thành vĩ đại, phơi điểm yếu ra với thiên hạ, trước khi đột nhiên bùng nổ trên sân khấu lớn nhất. Trước đây chúng ta đã thấy rồi. Đó là trà nhạt. Cũng nhàm để nói rằng một diễn viên biến thành một con người có thật, nhưng Malek đúng như là Mercury, cạnh tranh hoàn hảo với phong cách trình diễn, chất giọng sang trọng của anh ấy. Đó là một thành tích đáng kinh ngạc trong một bộ phim khá tệ hại. Điều đó có sẽ bất lợi cho anh không? Lịch sử thường nói là có.

Nếu các nhà bầu chọn nhận ra tài hoa hài hước của Viggo Mortensen trong vai một gã ngốc-làm-thuê lái xe riêng cho một nhạc sĩ người Mỹ gốc Phi trên chuyến lưu diễn những năm 1960 băng qua các bang vùng cực nam Hoa Kỳ

Hình dáng của những gì sắp tới

Hugh Jackman, The Front Runner (một lần đề cử, không thắng)
Willem Dafoe, At Eternity’s Gate (ba lần đề cử, không thắng)
Viggo Mortensen, Green Book (hai lần đề cử, không thắng)

Những người đàn ông có thật rất ác liệt trong mùa giải này, bất kể là một ứng cử viên tổng thống cháy rụi, một họa sĩ nổi tiếng trong lịch sử chết do tự sát, hay một tài xế bạn chưa nghe nói đến bao giờ. Dữ kiện thú vị: 11 trong số 16 người chiến thắng trước đây ở hạng mục này là các diễn viên miêu tả những người đàn ông có thật. Đó là cây nạng và củ cà rốt cho các nhà bầu chọn, với những bằng chứng để dựa vào đó mà đánh giá và khen thưởng.

Và trong khi vai diễn của Malek khiến chúng ta nhớ điều chúng ta yêu thích về Freddie Mercury, Hugh Jackman khiến chúng ta phải cau mày nhớ về Gary Hart, một thượng nghị sĩ Colorado lý tưởng nhưng thiếu sót mơ làm tổng thống — và người ta lập luận rằng bộ phim The Front Runner của Jason Reitman, tương lai của một quốc gia — bị trật bánh bởi một xì-căng-đan báo chí. Hart là nạn nhân ngẫu nhiên của truyền thông chính trị đang thay đổi triệt để, bộ phim quả quyết thế, và Jackman thể hiện ông như một mâu thuẫn đáng tiếc của những giới hạn — một công chức dân sự cũng cần có phạm vi riêng tư trong các vấn đề cá nhân, điều gần như không thể tưởng tượng được ở năm 2018. Jackman không hoàn toàn giống Hart, nhưng anh cảm nhận như ông, hiện thân của mất đi sự vô tội và sự ngạo mạn của đàn ông.

Có một chỗ trong hình dáng-Dick Cheney dành riêng cho Christian Bale trên danh sách của mọi chuyên gia

Hình thức không hoàn toàn tương thích không phải là chuyện hiếm. Willem Dafoe 63 tuổi. Vincent van Gogh tự sát ở tuổi 37. Thế nên có những khía cạnh trong phim At Eternity’s Gate của Julian Schnabel cảm giác hơi khiên cưỡng. Nhưng, cách đây 62 năm, Kirk Douglas được đề cử nhờ vai van Gogh trong Lust for Life của Vincente Minnelli. Dafoe, được yêu thích và bị làm lơ chỉ mới năm ngoái cho vai diễn tuyệt vời của ông trong The Florida Project, là loại diễn viên có thể từ từ chuyển bại thành thắng. Trong ký ức của chúng ta — không phải về van Gogh, mà về hơn 100 vai diễn của Dafoe những năm qua — có xu hướng giúp ích trong những trường hợp như thế này. Từ Platoon đến Shadow of the Vampire đến, ừm, John Wick, có cả một giếng sâu về Dafoe để nối sợi dây gầu dài.

Nhưng người viết linh cảm rằng năm nay nam diễn viên thao túng ký ức như thế sẽ là Viggo Mortensen. Sau Liên hoan phim quốc tế Toronto, nhà phê bình Adam Nayman đã viết cho The Ringer rằng cảm giác có một đề cử cho vai diễn của Mortensen trong Green Book của Peter Farrelly, “tức là, nếu các nhà bầu chọn nhận ra tài hoa hài hước của anh trong vai một gã ngốc-làm-thuê lái xe riêng cho một nhạc sĩ người Mỹ gốc Phi trên chuyến lưu diễn những năm 1960 băng qua các bang vùng cực nam Hoa Kỳ (Deep South). Luôn luôn là một diễn viên hài hình thể xuất sắc, đặc biệt là trong các phim của David Cronenberg, Mortensen mang đến một biến thể nhận ra ngay về mặt chủng tộc từ vai diễn tay lái xe ‘ngầu đạn’ của anh trong Eastern Promises.” Cái tên Tony “Lip” Vallelonga có thể không rền vang bằng van Gogh hay Hart, nhưng biết đâu chừng lại được công nhận một cách xứng đáng.

Robert Redford, 82 tuổi, đang ở dạng đỉnh cao diễn xuất-nhân vật trong The Old Man and the Gun

Nhân vật tai to mặt lớn tồi tệ

Christian Bale, Vice (ba lần đề cử, thắng một)

Hãy sợ Bale. Ngoại trừ Day-Lewis, có lẽ anh là nam diễn viên xuất sắc nhất thế giới đang sống và đang làm việc. Có một chỗ trong hình dáng-Dick Cheney dành riêng cho anh trên danh sách của mọi chuyên gia, và những đánh giá ban đầu dành cho bộ phim của Adam McKay nói về vị cựu phó tổng thống này đã không xóa đi ý niệm đó ở bất cứ ai. Giả sử McKay mang âm điệu khôi hài-mà-nghiêm trọng của The Big Short vào tầm nhìn trải dài theo cuộc đời của vị phó tổng thống khét tiếng tồi tệ này, Bale được đảm bảo có chỗ. Có thể nhiều hơn nữa.

Lão tướng

Robert Redford, The Old Man and the Gun (một đề cử diễn xuất, không thắng)

Bạn có biết Robert Redford, 82 tuổi, chỉ có một đề cử Oscar diễn xuất, và mãi từ 44 năm trước cho The Sting không? Ông được đề cử hai lần cho vai trò đạo diễn với một chiến thắng, nhưng sự thật đó vẫn gây sốc. Redford là một ngôi sao điện ảnh mang tính biểu tượng và là nhà quản lý phim ảnh. Ông diễn xuất cũng hay chết được. Và ông đang ở dạng đỉnh cao diễn xuất-nhân vật trong The Old Man and the Gun của David Lowery, một câu chuyện nhỏ nhưng cuốn hút có thể đã thống trị một loại mùa Oscar khác của ngày xửa ngày xưa. Than ôi, Redford có lẽ sẽ không làm nên chuyện trong vai diễn có thể là cuối cùng của ông mất thôi.

Clint Eastwood 88 tuổi. Clint có thể giành chiến thắng, phần lớn vì ông chưa bao giờ thắng giải thưởng này

Còn hơn cả lão tướng

Clint Eastwood, The Mule (hai lần đề cử, không thắng)

Clint Eastwood 88 tuổi. Ông lớn tuổi hơn Rupert Murdoch, Alice Munro, và Willie Mays. Và ông vẫn làm phim. Bộ phim về buôn lậu ma túy The Mule là bộ phim thứ 37 của ông với tư cách đạo diễn và phim thứ hai của ông trong năm nay, sau 15:17 to Paris. (Nhớ không?) Chưa ai thực sự xem được The Mule — sẽ ra rạp vào ngày 14 tháng 12. Vì vậy, không ai biết gì cả. Có lẽ nó sẽ lặng lẽ tuyệt vời, như Sully, một sự ra đi trang trọng. Hoặc có thể sẽ là một Gran Torino, cáu giận và bạo lực và kỳ quặc. Dù thế nào, Clint có thể giành chiến thắng, phần lớn vì ông chưa bao giờ thắng giải thưởng này. Và chúng ta có thể nói chẳng còn lại chuyện gì khác mà ông chưa làm ở sân khấu đó cả.

Ưu ái theo cảm xúc

Ethan Hawke, First Reformed (hai đề cử diễn xuất, không thắng)

Người viết đã viết rất nhiều về Hawke, đã phỏng vấn anh ấy. Và hát những lời ca ngợi anh ấy. Anh là diễn viên yêu thích của người viết mà không có giải Oscar. Người viết vẫn chưa nghe giải thích nào thỏa đáng cho lý do tại sao anh sẽ không đoạt giải năm nay với vai diễn mê hoặc, xoắn não Reverend Ernst Toller của anh.

Lucas Hedges có thể sẽ có cả một sự nghiệp đặc biệt phía trước

Tay súng trẻ

Lucas Hedges, Boy Erased / Ben Is Back (một đề cử, không thắng)

Ba tháng trước, có cảm giác Hedges là một người thắng chắc. Chàng trai 21 tuổi nổi lên trong Manchester by the SeaLady Bird, xuất hiện trong ba phim mùa giải này, và hai vai chính, trong Boy Erased của Joel Edgerton và Ben Is Back của cha mình Peter Hedges. Có lẽ là quá nhiều vai kiểu đó. Dường như có một chiến trường méo mó bất lợi cho Hedges, với nhiều phim khác đầy những chàng trai trẻ làm tắc nghẽn suất bầu chọn và trí não. Người viết cảm giác anh đang rút lui. Đừng lo lắng, Hedges có thể sẽ có cả một sự nghiệp đặc biệt phía trước. Thậm chí kiểu như Tom Hanks.

Những cái tên chưa được đề cập một cách đáng ngờ

John David Washington, BlacKkKlansman (chưa từng được đề cử)
Stephan James, If Beale Street Could Talk (chưa từng được đề cử)
Chadwick Boseman, Black Panther (chưa từng được đề cử)

Bạn có nhận ra xu hướng ở đây không? Washington, James và Boseman hiện xếp hạng 11, 13 và 16 trên đội hình tỷ lệ cược của Gold Derby. Và với bao nhiêu là thành viên mới gia nhập Viện Hàn lâm để có tính dung hợp hơn, rõ ràng là nhằm có sự bầu chọn ngày càng đa dạng trong một số hạng mục, giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất vẫn toàn da trắng một cách đáng kinh ngạc. Chỉ có bốn người da đen chiến thắng trong lịch sử hạng mục này. (Chưa tính một người Mỹ gốc Latinh, José Ferrer năm 1951, và một người châu Á, Ben Kingsley năm 1983.)

Chadwick Boseman có lọt vao danh sách với Black Panther không?

Ba bộ phim mà trong đó ba diễn viên này xuất hiện đang cạnh tranh hạng mục Phim hay nhất. Chỉ số Gold Derby cho thấy cơ hội của các phim lần lượt là 8, 6 và 7. Vậy tại sao ba nam chính này không lọt vào danh sách? Đó là một loại gian lận mới ở hạng mục này: nam chính hợp lệ.

Dịch: © Hải Đăng @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Ringer