Em là cô nữ sinh hiền ngoan đảm đang có mối tình đầu trong sáng. Em là 
người phụ nữ bất hạnh với cuộc hôn nhân còn hơn ác mộng. Em là người 
chiến sĩ tình báo can trường, thông minh với nhiều chiến công quan 
trọng. Em là Bạch Cúc.*
Chiến sĩ cách mạng không chỉ là những 
người cầm súng xông pha trận mạc, những đồng chí giao liên, những anh 
nuôi chị nuôi, những anh lái xe cho tiền tuyến. Còn một dạng người lính 
khác, đòi hỏi cái đầu rất lạnh và sự ứng biến tuyệt vời. Đó là các chiến
 sĩ tình báo. Tôi dành một sự ngưỡng mộ đặc biệt cho những chiến sĩ này,
 vì áp lực mà họ phải chịu. 
Tình báo là người phải có quan điểm 
chính trị rất vững để không lạc lối (mà khi đã lạc lối thì chắc chắn kết
 quả rất bi thảm), khả năng đánh giá con người và ứng biến xuất sắc (vì 
rằng những sự kiện có thể xảy ra trong quá trình công tác không sách vở 
nào có thể dạy hết được), và một tinh thần vững như thép (để không bị 
địch lung lay hay sơ hở lỡ miệng đồng thời đối mặt với đủ lời miệt thị 
của người dân khi thấy mình đi cùng, mà lại còn thân thiết, với địch). 
Đối
 với phụ nữ thì những điều này càng quan trọng gấp bội. Đủ mọi lời mai 
mỉa rẻ khinh, đủ mọi cái nhìn cay độc dè bỉu. Muốn vượt qua hoàn toàn 
không dễ dàng

Hồng Ánh (trái) trong vai Bạch Vân và Việt Trinh vai Bạch Cúc lúc còn đi học
"Chúng ta không phải sinh ra để làm cái nghề này," Bạch Cúc từng nói với
 Hoàng Thái như vậy. Có lẽ trừ những phim siêu điệp viên của Hollywood 
thì chẳng ai lại tự nguyện đưa đẩy mình vào cái nghề trái ngang này. 
Bạch Cúc, Hoàng Thái, Xuân... trước đây đều không phải là dân cách mạng 
nòi. Họ đều là trí thức thuần, dòng đời cuốn xô đưa đẩy nhận thức được 
mình cần tham gia vào cuộc đấu tranh cho vận mệnh dân tộc, đã cùng nhau 
dấn thân vào con đường "gươm kề cổ, súng kề tai" để mong một ngày được 
cùng nhau đứng trên đất nước hoàn toàn là của mình.
Người đẹp Tây Đô
 (cùng các phim khác của TFS) không rơi vào lối mòn xây dựng nhân vật 
một chiều. Bạch Cúc có thể tha thứ, nhưng không phải là cái tha thứ như 
chuyện chưa từng xảy ra, mà là tha thứ vì chút tình nghĩa còn lại, và vì
 không muốn con mình mồ côi cha. Chồng Bạch Cúc bạc ác, ăn chơi, tồi tệ,
 nhưng vẫn gây ấn tượng với tôi về hành động của anh lúc Bạch Cúc bị đẩy
 đi Giá Rai. Đúng là dạng người như anh không thể nào hiểu nổi việc 
người ta sẵn sàng chịu khó khăn chứ không chịu tủi nhục, nên anh một mực
 vặn hỏi Bạch Cúc vì sao không năn nỉ anh để được ở lại. Tôi cảm thấy 
vui và mỉm cười được với anh khi nghe anh nói "Vì sao cô không nói? Cô 
chỉ nói một câu thôi, tôi sẽ cho cô ở lại mà." Anh không có chút tình 
nào với Bạch Cúc (thực ra tôi cũng tự hỏi anh có chút tình nào với ai 
không), nhưng tôi cho rằng anh còn chút nghĩa với cô, dù anh không nhận 
ra. Một chút tiếc nuối cho người con gái chung chăn gối, cho mẹ của con 
mình. Một nét nhân văn không hề khiên cưỡng!

Hoàng Sơn trong vai chồng Bạch Cúc
Còn về phần các sĩ quan Pháp - một tuyến nhân vật thường bị cường điệu, 
bộ phim cũng xử lý rất tốt. Có sĩ quan xấu, có sĩ quan ác độc, nhưng 
cũng có những sĩ quan rất lãng mạn, chung tình, cảm thông, và đứng đắn. 
Họ đều là những con người tốt, vì nhiệm vụ, vì đất nước họ phải mang 
danh "xâm lược". Chiến tranh có thể thay đổi con người chính trị, con 
người xã hội của họ, nhưng con người với những tính cách và phẩm giá 
riêng, không thay đổi theo hoàn cảnh. Cũng như các nhân vật chính được 
trui rèn cùng thử thách đã trở nên cứng rắn, khôn ngoan hơn nhưng cái 
tâm, cái tình vẫn còn như lúc ban sơ. 
Chỉ có một nhân vật tôi 
khá tiếc cho phim, là Quang. Quang là người đầu tiên Bạch Cúc yêu, là 
một chỗ dựa tinh thần của Bạch Cúc qua năm tháng, nhưng lại được khắc 
họa khá sơ sài và nhạt nhòa. Với một nhân vật có vai trò quan trọng như 
thế với Bạch Cúc và tài diễn xuất của Lê Công Tuấn Anh, tôi cho là việc 
đào sâu hơn để nhân vật "đời" hơn là việc hoàn toàn có thể.
Hình 
ảnh và âm thanh trong phim cũng rất đáng nhắc đến. Hình ảnh rõ ràng, góc
 quay đặc tả cảm xúc nhân vật, cùng những khung hình mang tính ước lệ 
gợi cảm cao. Xác pháo tả tơi trên thềm nhà Bạch Cúc ngày cưới cũng như 
lòng Quang, lòng Bạch Cúc và mối tình của hai người đã tan, không còn 
cứu vãn lại được nữa. Ngày cưới người người vui mừng, chỉ có người trong
 cuộc lòng như xát muối. Xác pháo bị gió cuốn đi cũng như số phận Bạch 
Cúc, giờ bị cuốn theo dòng đời vô tình bạc bẽo. Hình ảnh cánh chim bay 
giữa trời xuất hiện cũng không ít trong phim, như ước mơ của Bạch Cúc, 
và nhiều nhân vật khác, được sống một cuộc đời của mình. Ước muốn nghe 
có vẻ đơn giản trong thời bình, nhưng thời chiến thì e là khó khăn. Và 
còn nhiều nữa những hình ảnh như vậy. 
Âm thanh cũng là một thế 
mạnh của phim. Những phim tôi xem gần đây hay rơi vào một trong hai 
hướng sai lầm: hoặc âm thanh nền biến đâu mất, chỉ còn tiếng người nói, 
nghe không khác gì kịch (kinh khủng hơn là đài từ của diễn viên không 
bằng phân nửa diễn viên kịch), hoặc âm thanh nền ồn ào rồ rồ đến mức át 
cả tiếng nói. Âm thanh trong 
Người đẹp Tây Đô được làm khá kỹ, 
đặc biệt là tiếng mái chèo khua nước nghe rất bình yên và thanh thản, 
cũng như giọng nói các diễn viên khá truyền cảm.

Dàn diễn viên Người đẹp Tây Đô cùng bà Lâm Thị Phấn (nguyên mẫu ngoài đời của nhân vật Bạch Cúc)
Bài hát chính của bộ phim là một trong những điểm tôi thích nhất trong 
phim. Bài hát có chút da diết như cảm thông cho số phận long đong của 
một Bạch Cúc nữ sinh vừa có nét hào hùng của một Bạch Cúc chiến sĩ. Ngôn
 từ được dùng trong bài hát không đao to búa lớn, mà nhỏ nhẹ, dịu dàng, 
tinh tế, như tâm sự của Bạch Cúc, và nỗi lòng đồng cảm của một hậu nhân 
đầy lòng yêu thương. Một lý do rất cá nhân khác làm tôi yêu bài hát này 
là ở ba chữ "đất quê mình". Tôi là dân Cần Thơ, và nghe từ "quê mình" 
trong một bộ phim làm về chính vùng đất thân yêu mình đã lớn lên gợi nên
 một dòng cảm xúc rất mạnh mẽ và ngọt ngào.
Điều cuối cùng khiến 
tôi thích thú với bộ phim là mối quan hệ giữa Bạch Cúc và Hoàng Thái. À 
thực ra là có chút thích vẻ ngoài rất đáng tin cậy và đàn ông của Đơn 
Dương trong vai này nữa, cùng giọng Huế ấm áp. Theo miêu tả trong phim 
thì đây là tình đồng chí, với những cảm thông do cùng hoàn cảnh và sự 
tôn trọng lẫn nhau. Trong lòng Bạch Cúc lúc nào cũng còn hình ảnh của 
Quang, mối tình đầu dang dở. Trong hoàn cảnh của Bạch Cúc và Hoàng Thái,
 hai người thật khó có thời gian ngồi nghĩ lại mối quan hệ cũng như tình
 cảm của mình dành cho người kia. Bộ phim cũng không áp đặt định nghĩa 
nào cho mối quan hệ này. Nhưng với riêng tôi, tôi cảm nhận được họ như 
một đôi vợ chồng đích thực. Họ có yêu nhau hay không, tôi không biết, 
chỉ biết khi nghe Hoàng Thái nói "nhưng em là vợ anh" thì cảm giác của 
tôi họ chính là một gia đình. 
Tôi thích cái cách Hoàng Thái lo 
cho nhà Bạch Cúc thời gian đầu Hoàng Thái chưa gia nhập Việt Minh, thích
 cái cách hai người đứng chung chiến tuyến lúc làm việc, thích tiếng 
"anh" Bạch Cúc gọi Hoàng Thái và thích tiếng "em" Hoàng Thái gọi Bạch 
Cúc. Cuối phim, khi hai người đã thoát vòng lưới bủa vây của Pháp mà về 
với vùng cách mạng - nơi họ có thể cầm súng hiên ngang nhắm thẳng quân 
thù, hình ảnh Hoàng Thái nắm tay Bạch Cúc chạy trên cánh đồng với tôi là
 một trong những hình ảnh đẹp nhất trong suốt bộ phim. Khi đó, tôi cảm 
thấy chiến tranh như đã bị chặn bên bờ này đồng ruộng, tôi thấy sự tự 
do, tôi thấy sự vững chãi của Hoàng Thái, tôi thấy nụ cười phóng khoáng 
của Bạch Cúc - một nụ cười đã mất từ lâu sau khi Bạch Cúc đi làm dâu, 
tôi thấy một tương lai tuy còn gian nan nhưng chắc chắn không thiếu niềm
 vui. Tôi cảm thấy như họ là một cặp trời sinh, như thể đó là cặp tình 
nhân đẹp nhất tôi từng biết.

Nhân vật Hoàng Thái của Đơn Dương
"Giữa quê mẹ từng ánh mắt mừng vui hy vọng
Trời xanh mãi màu xanh tươi thắm
Sáng tựa trăng rằm"
Nhiều
 năm qua rồi tôi không còn được nghe lời hát này nữa, cũng không còn 
được xem khúc giới thiệu đầu phim đầy xúc cảm, và người con gái thông 
minh anh dũng đó của Cần Thơ cũng không còn nữa. Tất cả chỉ còn là ký ức
 của một thời tuổi nhỏ, với những bộ phim dám nói thẳng về vấn đề thời 
cuộc và những nhân vật được viết rất chỉn chu.
© Mai Khanh @Quaivatdienanh.com
* Bạch Cúc chỉ là tên nhân vật trong truyện và phim. Nữ tình báo đất Cần Thơ được nhắc đến trong phim tên thật là Lâm Thị Phấn (1918-2010) hay còn có tên là Lâm Thị Elise.

 Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi