Tin tức

Hãy sẵn sàng rơi vào lưới tình cùng Florence Pugh và Andrew Garfield trong We Live in Time

20/09/2024

Các diễn viên và đạo diễn John Crowley tiết lộ cách họ xây dựng chuyện tình lãng mạn xuyên thời gian về “trải nghiệm chung về mất mát và tình yêu.”

Sau khi đạo diễn phim điện ảnh Brooklyn năm 2015 và phim bộ Life After Life của BBC, John Crowley đã không muốn làm tiếp cái gì “trần trụi cảm xúc”. Nhưng khi ông có trong tay kịch bản của Nick Payne cho bộ phim tình cảm lãng mạn We Live in Time, ông biết mình không thể cưỡng lại được.

Câu chuyện kể về hai con người tương đối bình thường sống ở London: một đầu bếp đầy tham vọng tên Almut và một nhân viên Weetabix tên Tobias

Câu chuyện kể về hai con người tương đối bình thường sống ở London: một đầu bếp đầy tham vọng tên Almut và một nhân viên Weetabix tên Tobias. Cuộc đời họ vô tình giao nhau — theo đúng nghĩa đen, vì Almut đã lái xe đụng trúng Tobias — và họ yêu nhau và cùng nhau xây dựng một gia đình. Câu chuyện trở nên phi thường qua cách kể: Nó nắm bắt được sự kỳ diệu ngọt ngào, lâng lâng của việc tìm thấy tình yêu, sau đó khám phá những gì xảy ra khi câu chuyện tình yêu đó ngừng đột ngột.

Crowley bị cuốn hút với cách bộ phim mở ra. Thay vì kể chuyện theo trình tự thời gian, We Live in Time — đã có buổi ra mắt thế giới tại Liên hoan phim Toronto vào ngày 6 tháng 9 và sẽ được A24 phát hành rạp vào ngày 11 tháng 10 — đan xen nhiều khoảng thời gian khác nhau, nhảy cóc quanh các thời điểm trong mối quan hệ của cặp đôi. “Số lượng khía cạnh được tiết lộ về mối quan hệ đó — tốt, xấu và thờ ơ — khiến tôi cảm thấy như đang xem một bức tranh trường phái Lập thể,” Crowley nói. “Giống như nhìn một thứ gì đó từ nhiều góc nhìn khác nhau cùng một lúc, thay vì là một câu chuyện lớn, bao quát.”

Pugh nói, “Tôi nghĩ chúng ta cần nhìn thấy tình yêu nhiều hơn. Tôi nghĩ chúng ta cần nhìn thấy tình yêu trên màn ảnh, và tôi nghĩ chúng ta cần hiểu lại lý do chúng ta có mặt trên đời, và hiểu về sức mạnh của lòng tốt, sức mạnh của tình yêu và sức mạnh của quan tâm”

Nhưng bộ phim có cảm giác bao quát vì cách tiến triển leo thang, tất cả những mảnh ghép nhỏ trong mối quan hệ giữa Almut và Tobias theo thời gian dần hiện ra hoàn chỉnh. Tung hứng các tông điệu, We Live in Time hài hước, ngọt ngào, buồn bã — và đúng vậy, trần trụi cảm xúc. Nhưng một bộ phim tình cảm lãng mạn như thế này chỉ hiệu quả nếu các diễn viên chính của nó có phản ứng hóa học tỏa sáng đến mức bạn gần như có thể cảm nhận được sức nóng. May mắn cho chúng ta, Andrew Garfield và Florence Pugh đã thể hiện hết tài năng của họ trong bộ phim, mang đến những màn trình diễn vô cùng quyến rũ và mong manh. Khi họ yêu nhau trên màn ảnh, bạn cũng không thể đừng lòng yêu theo.

Pugh thực ra đã nghĩ về một số bộ phim lãng mạn kinh điển, quyến rũ — như Notting Hill, Four Weddings and a Funeral, About TimeLove Actually — khi cô lần đầu đọc kịch bản We Live in Time. Giống như Crowley, cô không thể cưỡng lại dự án này. “Đặc biệt vì là người Anh, chúng tôi lớn lên với những câu chuyện tình yêu kỳ quặc và đẹp đẽ nhất. Và tôi nghĩ đã lâu lắm rồi chúng ta mới có một bộ phim như thế này,” cô nói. “Khi tôi đọc kịch bản, tôi đã yêu ngay ý tưởng được tham gia vào một trong những bộ phim sẽ có ý nghĩa với nhiều người và sẽ có sức sống lâu dài. Và phim nói về những điều đơn giản nhất, đó là chúng ta có mặt trên đời, cá nhân tôi tin rằng, chỉ vì một lý do duy nhất: để yêu và được yêu.”

Garfield, đóng vai Tobias, nói: “Tôi hy vọng những gì chúng tôi đang làm sẽ chi tiết và mang tính cá nhân đủ để trở thành câu chuyện và sự chữa lành cho mọi người”

Crowley và Garfield đã muốn hợp tác lần nữa với nhau kể từ khi họ thực hiện bộ phim tâm lý Anh năm 2007 Boy A, phim đầu tay của Garfield. Nhưng không giống câu chuyện đen tối đó, Garfield vào vai một thanh niên tái hòa nhập xã hội sau 14 năm trong nhà tù vị thành niên, We Live in Time cho phép Garfield thể hiện khả năng hài hước cùng tài hoa diễn xuất tâm lý. “Anh ấy rất hài hước và có thể thể hiện cả hai mặt tài năng của anh ấy trong một vai diễn — cảm xúc cực độ và hài kịch hình thể — là cơ hội quá khó khước từ,” Crowley cho nói.

Khi Crowley tiếp cận Garfield về kịch bản, nam diễn viên đang trong thời gian nghỉ phép và đã không làm việc khoảng một năm. Vì bản thân anh cũng đang trong giai đoạn suy ngẫm nên kịch bản này có vẻ chính xác là thứ anh tìm kiếm. Thêm vào đó, nó hoàn toàn trái ngược với màn trình diễn gần đây nhất của anh trong vai thiên tài sáng tạo đầy tham vọng Jonathan Larson trong phim nhạc kịch Tick, Tick…Boom! “Tất nhiên vẫn là những chủ đề tương tự về thời gian trôi qua và ngày càng nhận thức rõ cuộc sống thiêng liêng và ngắn ngủi, nhưng lại được thể hiện qua một góc nhìn rất, rất khác,” Garfield nói. “Và đối với tôi, ở cấp độ thử thách về diễn xuất, điều khá thú vị là, được rồi, làm sao tôi có thể vào vai một anh chàng rất bình thường và thoải mái với sự bình thường của mình, sau khi đã vào vai một người quá ám ảnh với việc trở nên phi thường và thiên tài?”

“Mục tiêu là trong 10, 15 phút đầu tiên, bằng cách nào đó, khán giả không bận tâm rằng họ không biết họ đang ở đâu,” Crowley (phải) nói về việc nhảy cóc thời gian trong phim. “Nhưng khi phim bắt đầu tìm thấy hình dạng của nó, từng chút một như một bản nhạc, và bạn bắt đầu nắm bắt được giai điệu, thì sẽ là một phần sự thú vị của trải nghiệm khi xem phim”

Sau khi Garfield đồng ý, thử thách tiếp theo là tìm bạn diễn của anh. Crowley lập tức nghĩ đến Pugh. “Tôi chưa từng gặp cô ấy, nhưng tôi rất hâm mộ các phim của cô ấy, và rất ấn tượng với khả năng thể hiện một mức độ mạnh mẽ và bùng nổ của cô,” ông nói. “Tôi nghĩ nếu cô ấy có thể lấy những yếu tố đó và dồn vào sự yếu đuối cần thiết vào cuối câu chuyện, thì điều đó có thể thực sự phong phú và thú vị.”

Nhưng trong một thời gian, có vẻ như Pugh sẽ không thể tham gia vì cô phải quay Thunderbolts của Marvel. Sau đó, bằng một phép màu, lịch trình đã thay đổi và cô có một khoảng thời gian ngắn. Người đại diện đã đưa cho cô kịch bản. “Tôi nghĩ rằng một thời gian dài, tôi đã muốn tìm thứ gì đó không nhất thiết phải cứng rắn hay mạnh mẽ như các nhân vật khác của tôi,” Pugh, được biết đến qua Midsommar, Little Women, OppenheimerDune: Part Two, nói. “Tôi nghĩ dự án này đến đúng lúc trong cuộc đời tôi. Tôi được vào vai một người phụ nữ rất, rất bình thường nhưng có tài năng theo cách riêng của cô ấy. Câu chuyện kể về tình yêu mãnh liệt và mối liên kết mạnh mẽ giữa hai người.”

Mặc dù các diễn viên chia sẻ sự tôn trọng lẫn nhau, họ biết bộ phim sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào phản ứng hóa học của họ. Cặp đôi nhanh chóng hòa hợp nhịp nhàng, cảm thấy thoải mái đủ để đào sâu vào phần cảm xúc sâu sắc của bộ phim

Garfield và Pugh chưa từng hợp tác trước đây, nhưng họ đã cùng nhau trao giải tại lễ trao giải Oscar năm 2023 — khiến internet bùng nổ với sự ăn ý ngay lập tức của họ. Crowley lần đầu tiên chứng kiến tia lửa giữa hai diễn viên trong tuần diễn tập. “Có một vài khoảnh khắc trong các cảnh, chỉ là những khoảnh khắc thoáng qua, khi bạn thấy lóe lên sự xuất sắc và tỏa sáng của họ. Tôi sẽ nói, ‘Cất lại. Đợi có máy quay rồi hẵng làm,’” ông kể. “[Giống như] xem hai tay vợt tennis phi thường trên sân trung tâm ở Wimbledon, và đột nhiên một trong số họ cứ đánh bóng rất mạnh, và người kia chỉ cần đánh trả lại.”

Mặc dù các diễn viên chia sẻ sự tôn trọng lẫn nhau, họ biết bộ phim sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào phản ứng hóa học của họ. “Thật đáng sợ vì giống như, chúng tôi không biết nhau, và đây là một rủi ro lớn vì… chúng tôi phải tìm cách thể hiện chiều sâu của tình yêu và mất mát chung với nhau,” Garfield nói.

Nhưng chẳng mấy chốc đã rõ là phản ứng hóa học đang diễn ra tốt đẹp. Cặp đôi nhanh chóng hòa hợp nhịp nhàng, cảm thấy thoải mái đủ để đào sâu vào phần cảm xúc sâu sắc của bộ phim. “Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành rất nhiều,” Pugh nói. “Tôi cảm thấy như mình đang tiếp cận theo một cách khác, và tôi có một người có thể ôm và bảo vệ tôi giống như cách tôi ôm Andrew và bảo vệ anh ấy. Và đó là một ngôn ngữ rất, rất trôi chảy giữa hai chúng tôi, và là một điều rất mạnh mẽ để tạo ra với một ai đó.”

“Thật đáng sợ vì giống như, chúng tôi không biết nhau, và đây là một rủi ro lớn vì… chúng tôi phải tìm cách thể hiện chiều sâu của tình yêu và mất mát chung với nhau,” Garfield nói

Mặc dù có rất nhiều khoảnh khắc nhẹ nhàng trong phim, nhưng sau khi Almut được chẩn đoán mắc bệnh ung thư và bắt đầu điều trị thì trở nên nặng nề. Pugh đã cạo đầu cho bộ phim, thu hút sự chú ý của người hâm mộ và giới truyền thông khi cô bước trên thảm đỏ Met Gala với diện mạo mới. “Tôi nghĩ có một tin đồn kỳ lạ trên internet nói rằng tôi làm vậy để tìm lại bản thân mình, cả đời tôi chưa bao giờ nói thế,” cô nói. Trong những cuộc trò chuyện đầu tiên của cô với Crowley, ông nói với cô rằng có thể xem xét tóc giả hoặc các lựa chọn khác ngoài việc cạo trọc đầu hoàn toàn. “Tôi ngắt lời ông và nói, ‘John à, không ai có thể đóng một nhân vật như thế này trong một bộ phim như thế này mà không làm những điều cần phải làm,’” cô nói. "Và nếu không muốn làm vậy, thì không nên làm một câu chuyện như thế này.”

Tuyến truyện về ung thư và đau thương mất mát đặc biệt gần gũi với Garfield, mẹ anh đã qua đời vì ung thư tuyến tụy vào năm 2019. Nhưng tạo ra một câu chuyện nhiều tính cá nhân như vậy không làm anh sợ hãi. Thay vào đó, Garfield giải thích cách tiếp cận của anh bằng cách trích dẫn một câu trong bài thơ Wild Geese của Mary Oliver: “Hãy kể cho tôi nghe về nỗi đau của bạn, và tôi sẽ kể cho bạn nghe nỗi đau của tôi.” We Live in Time cho phép anh khám phá nỗi đau buồn của chính mình và có thể giúp những người khác làm tương tự.

Sau khi Almut được chẩn đoán mắc bệnh ung thư và bắt đầu điều trị thì câu chuyện trở nên nặng nề. Pugh đã cạo đầu cho bộ phim

“Có một sự giao thoa trong tinh thần mất mát, trong trải nghiệm chung về mất mát và tình yêu và cái giá phải trả khi yêu thương và sống trọn vẹn,” anh nói. “Vì vậy, tôi hy vọng tất cả chúng ta có thể gắn kết với nhau khi can đảm làm điều đó.”

Dịch: © Phương Hà @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Vanity Fair