Thành Long, 62 tuổi, là ngôi sao điện ảnh Hồng Kông còn sống nổi tiếng
nhất – và dễ dàng đứng đầu bảng xếp hạng diễn viên Hồng Kông trên IMDB.
Nhờ vào những phim võ thuật hồi trẻ của mình và sự thành công rực rỡ của
loạt phim Rush Hour / Giờ cao điểm, Thành Long có thể đi trên phố chính của Anytown, Mỹ và thu hút mọi ánh nhìn.
Lý Liên Kiệt và Chân Tử Đan lần lượt ở vị trí thứ hai và ba trên danh sách IMDB. Lý Liên Kiệt tiến vào Hollywood qua loạt phim
Lethal Weapon /
Vũ khí tối thượng và nổi tiếng với vai diễn trong cả ba phim
Expendables, trong khi Chân Tử Đan nổi tiếng quốc tế nhờ tham gia phim
Ip Man /
Diệp Vấn.
Thành Long, phải, và Chris Tucker trong Rush Hour 2
|
Dương Tử Quỳnh và Châu Nhuận Phát (theo thứ tự này) làm thành tốp năm
ngôi sao Hồng Kông hàng đầu trên IMDB, xếp hạng diễn viên dựa trên tầm
quan trọng của họ. Và mặc dù diễn xuất tốt, những ngôi sao Hồng Kông
hạng A như Lương Triều Vỹ, Lưu Đức Hoa, Cổ Thiên Lạc, Quách Phú Thành và
Lưu Thanh Vân hầu như không được biết đến bên ngoài châu Á.
Năm
diễn viên hàng đầu đó có một điểm chung: Tất cả đều ngoài 50 tuổi. Điều
này khơi lên câu hỏi, khả năng thế hệ tiếp theo của những ngôi sao Hồng
Kông hạng A được toàn thế giới biết đến sẽ thế nào? Liệu bất kỳ diễn
viên trẻ xuất hiện trên phim điện ảnh Hồng Kông ngày nay sẽ nổi tiếng
vượt ngoài châu Á trong tương lai?
Thành Long tạo dáng chụp ảnh với Paris Hilton tại buổi chiếu Rush Hour 3
|
Không chắc, và đây là lý do. Trung Hoa Đại lục, hiện giờ đứng thứ hai
phòng vé thế giới, đã hút hầu hết những tài năng (và tiền của) ra khỏi
Hồng Kông. Các công ty sản xuất phim lớn của Hồng Kông đang lợi dụng sự
thâm nhập vào thị trường điện ảnh Trung Quốc để làm những phim tâm lý và
hài mang tính công thức đặc biệt nhắm vào thị hiếu Đại lục. Ai có thể
trách họ? Phần thưởng tài chính thì khổng lồ.
Nhiều diễn viên
Hồng Kông tìm được vai diễn thường xuyên trong những thể loại phim Đại
lục này – và sẽ tiếp tục tham gia, miễn là họ giữ “lòng yêu nước” trong
con mắt của Bắc Kinh bằng cách không lên tiếng ủng hộ cho sự dân chủ
Hồng Kông. Song vấn đề là phim Đại lục không vượt ra ngoài Trung Quốc.
Hãy kể tên một phim điện ảnh Trung Quốc thành công về mặt phê bình và
thương mại ở phương Tây trong thập niên vừa qua xem? Bạn phải lùi trở về
đến
Hero /
Anh hùng của Trương Nghệ Mưu năm 2002 (có Lý Liên Kiệt đóng chính). Trước đó là phim đình đám thế giới
Crouching Tiger, Hidden Dragon /
Ngọa hổ tàng long (2000), đã đưa Châu Nhuận Phát và Dương Tử Quỳnh nổi tiếng toàn cầu.
Lý Liên Kiệt trong Fist of Legend
|
Vì thế, bất kỳ cơ hội nào cho diễn viên Hồng Kông tiến vào Hollywood –
hoặc ít nhất xuất hiện trong những phim nhắm đến khán giả không phải là
châu Á – có thể đã nhỡ do “sự Đại lục hóa” của ngành công nghiệp điện
ảnh Hồng Kông. Một rủi ro cho những diễn viên Hồng Kông là theo thời
gian, nếu khán giả Đại lục trở nên thích những diễn viên hạng A và hạng B
của họ, nghĩa là những tài năng Hồng Kông chỉ được giao những vai thứ.
Khi
Thành Long và Lý Liên Kiệt lần đầu tiên nhận vai diễn nước ngoài, điện
ảnh Hồng Kông vẫn còn mạnh. Các nhà sản xuất Hollywood thực sự đã biến
họ thành ngôi sao hạng A thế giới bằng cách tuyển họ đóng trong những
phim lớn. Giờ đây, với mối quan hệ thân thiết với Đại lục, gần như những
nhà sản xuất này sẽ chọn diễn viên Đại lục cho những vai diễn đột phá
tiềm năng. Thực tế là Hồng Kông không còn nằm trong tầm ngắm của
Hollywood nữa.
Chân Tử Đan trong cảnh phim Ngọa hổ tàng long: Mệnh kiếm
|
Thật ra thì các diễn viên Hồng Kông vẫn là nòng cốt của những phim Hồng
Kông “thuần túy” – những phim không hợp tác sản xuất với Đại lục. Than
ôi, những diễn viên này càng ít ra nước ngoài.
Ten Years được
thế giới biết đến vượt xa ngân sách thấp vì nội dung chính trị gây tranh
cãi, song kết quả là diễn viên trong phim đó không chắc sẽ nhận được
vai diễn trong những phim lớn hơn.
Nhiều trong số những phim Hồng
Kông này được tài trợ hoặc hỗ trợ bởi các chương trình của chính phủ
Hồng Kông nhằm duy trì ngành công nghiệp điện ảnh bản xứ. Về khía cạnh
này, Hồng Kông tương tự như Áo, Bỉ và Canada, trong đó mỗi nước có chung
đường biên giới với một nước lớn hơn có cùng ngôn ngữ. Đức, Pháp và Mỹ
sản xuất đủ phim điện ảnh đáp ứng nhu cầu của nước láng giềng mà họ
không cần phải làm phim của riêng mình. Vì thế, tại sao Áo, Bỉ và Canada
đầu tư nhiều vào ngành công nghiệp phim ảnh của riêng họ? Vì họ tin một
cách đúng đắn rằng họ có nền văn hóa riêng biệt nên chia sẻ với người
dân nước mình cũng như quốc tế.
Dương Tử Quỳnh bên cạnh áp phích phim về James Bond trong khi trả lời phóng viên tại buổi họp báo phim Bond thứ 18 Tomorrow Never Dies
|
Chỉ chính phủ và tổ chức phi chính phủ có thể hỗ trợ thông qua vốn phát
triển, vốn trợ cấp và thâm nhập các rạp mà sẽ đảm bảo rằng văn hóa và
ngôn ngữ Quảng Đông có thể sống sót khi Đại lục nỗ lực hấp thụ và đồng
hóa Hồng Kông. Vì thế đặc trưng của điện ảnh Hồng Kông ngày càng phụ
thuộc vào ‘sự bố thí’ và ‘từ thiện’. Không ngạc nhiên khi con đường phía
trước thu hẹp lại cho mùa vụ mới của diễn viên Hồng Kông.
Dịch: © Minh Phát @Quaivatdienanh.com
Nguồn: South China Morning Post