Phim khoa học viễn tưởng mới In Time được khẳng định dựa trên
một khái niệm dễ hiểu: trong tương lai gần, quá trình lão hóa chấm dứt ở
tuổi 25. Sau đó, con người chỉ có một năm để sống, và quãng thời gian
còn lại của họ hiển thị trên đồng hồ phát quang sinh học trên cánh tay. Ở
thế giới mới này thời gian được xem là đơn vị tiền tệ, người giàu thì
bất tử, còn người nghèo phải lê lết qua ngày, giành giật thêm thời gian
để tồn tại.
Cảnh trong phim In Time với đồng hồ đếm ngược trên cánh tay
của Justin Timberlake.[20th Century Fox]
Khái niệm này bắt nguồn từ nhà đạo diễn - biên kịch Andrew Niccol, người đã khám phá điều tương tự với phim đầu tay Gattaca năm
1997, thể hiện một thế giới mà nơi đó các nhân tài được di truyền tạo
nên tầng lớp cao của thế giới. Nhà làm phim thoải mái thừa nhận mối liên
kết giữa hai phim - xem In Time như là phầm làm lại của Gattaca
- nhưng ông nói phim mới, ra mắt vào ngày 28/10, mang lại cho ông cơ
hội để xem xét nỗi ám ảnh về ngoại hình của xã hội theo một cách khác.
“Thậm chí ngay cả khi lùi về lúc làm Gattaca, tôi luôn nhận thấy đích đến cuối cùng là sống trường thọ,” Niccol nói.
Để
thể hiện một cách đáng tin cậy một thế giới thời gian thực sự là tiền
bạc, Niccol đã tuyển nhà thiết kế trang phục Colleen Atwood, người đã
làm việc với ông ở phim Gattaca, và thiết kế sản xuất Alex
McDowell, bộ ba này đã hợp tác theo cách tốt nhất để thể hiện sự tưởng
phản giữa giàu và nghèo, trở nên quyện vào nhau khi Will Salas nghèo khổ
(Justin Timberlake) bất ngờ biết mình được thừa hưởng đủ thời gian để
biến anh thành một mục tiêu chạy thục mạng.
“Hầu như không có thứ gì chúng tôi quyết định mà không dựa trên đồng hồ hay thời gian,” Niccol nói.
Đối
với các nhân vật nghèo khổ, ngay cả thời gian thay xiêm y cũng quý giá,
nên trang phục của họ gồm dây kéo và khóa - Niccol gọi là “thời trang
ăn liền”. Đối với “thời trang chậm” của những nhân vật nhà giàu, các lớp
quần áo nhiều tầng và nhiều nút trở thành biểu tượng của sự giàu có.
Những kẻ thiếu thốn thời gian cũng có dây kéo ở cuối tay áo để dễ dàng
và nhanh chóng kiểm tra đồng hồ của mình.
Nhân vật Sylvia của Amanda Seyfried mặc trang phục sẫm màu và mang găng tay
trong In Time [Stephen Vaughan / 20th Century Fox]
Găng tay và vòng tay là những thứ quen thuộc đối với nhà giàu, trong đó
có Sylvia do Amanda Seyfried đóng, để giấu đi của cải thể hiện trên cánh
tay nhằm tự bảo vệ chính mình. Atwood nhận thấy găng tay rất tiện dụng.
“Những
món đồ đó tốn thời gian để đeo vào và cởi ra, và chúng thật hấp dẫn
theo cách... Chúng xa hoa và quý tộc, nên tôi dùng chúng để truyền tải
thông điệp theo cách hiện đại,” đạo diễn đoạt giải Oscar nói.
Atwood
cũng dùng màu sắc để tạo sự khác biệt giữa các tầng lớp, người nghèo
được trang điểm sáng màu hơn. “Tại khu nghèo khó của thị trấn, nếu họ có
thêm tiền, họ mua những thứ sáng sủa và phô trương đối nghịch với những
thứ yên tĩnh và trầm lắng mà người giàu có, với thời gian của họ được
bỏ trong ngân hàng, thường mua,” Atwoood giải thích.
Tủ quần áo
của các nhân vật giàu có màu đen, xám và trắng. “Thậm chí ngay cả khi
bạn tồn tại trong cơ thể 25 tuổi, và bạn đã 75 hay 100 tuổi, sở thích
của bạn trở nên tao nhã hơn. Quần áo không còn phô trương nữa,” Niccol
nói.
Các khu phố giàu có tại Century City, Beverly Hills và Malibu làm hình mẫu cho New Greenwich lộng lẫy trong In Time
- Niccol nói Los Angeles là nơi duy nhất phù hợp để quay phim, nơi mà
ông gọi là “thủ đô trẻ mãi”. “Cần tìm kiến trúc bậc nhất để chúng tôi có
thể tạo ra những khu phố pha trộn từ Los Angeles có thể thể hiện ý đồ
này tối đa,” McDowell nói.
Đối với khu phố nghèo Dayton, Niccol
và McDowell chọn một khu vực có nhiều khối nhà trong khu công nghiệp ở
trung tâm Los Angeles, cộng với những cấu trúc dễ nhận ra như cầu Sixth
Street.
“Sự tương phản hoàn toàn [giữa các khu vực của] Los
Angeles là không thể bỏ qua,” Niccol nói. “Một đêm, chúng tôi quay tại
khu ổ chuột và đêm kế tiếp chúng tôi có thể quay tại khu Bel-Air trong
một căn hộ có kích thước của lâu đài Versailles mà chỉ có hai người ở.”
Tương
tự với trang phục, McDowell phân chia các khu vực giả tưởng bằng sự
khác biệt về màu sắc, với các tòa nhà ở Dayton sáng màu hơn và tại New
Greenwich với gam màu lạnh lùng của một nước Mỹ kinh doanh.
Các
nhà làm phim cũng truyền tải ý tưởng theo những cách khác. Cửa hàng
99-cents trở thành cửa hàng 99-giây. Thức ăn nhanh trở thành thức ăn cực
nhanh. Trong bối cảnh còn có đồng hồ cát và đồng hồ mặt trời và những
thứ khác gợi đến thời gian. “Đó là một xã hội bị thời gian ám ảnh mà
chúng tôi thể hiện với chút hài hước,” Niccol nói.
Justin Timberlake trong một cảnh trong In Time.
Cửa hàng "Chỉ 99 Giây" ở phía sau [Stephen Vaughan / 20th Century Fox]
Dù In Time bản chất là một phim khoa học viễn tưởng, với việc
Salas của Timberlake bắt cóc Sylvia của Seyfried, và một cặp bị gã luật
sư của Cillian Murphy (trong phim gọi là “người giữ thời gian”) theo
đuổi, Niccol nói ông khá lạc quan khán giả sẽ hiểu được chú giải tiềm ẩn
khi xem.
“Nếu bạn cố bình luận về một thế giới đương thời, người
ta sẽ lo lắng liệu bạn nói đúng hay không,” Niccol nói. “Người ta không
thể nói gì được bạn khi bạn bình luận về tương lai. Và nó cũng giống
như cách con ngựa thành Trojan thâm nhập, chuyển tải ý tưởng mà không
làm người ta để ý. Vì bổn phận đầu tiên của phim là để giải trí, nhưng
nếu bạn nói về tương lai thì người ta dễ chịu hơn. Và có thể vài ý kiến
sẽ được buột miệng nói ra.”.
Dịch: © Đức Châu @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Los Angeles Times
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook
của chúng tôi