Dwayne Johnson, nam diễn viên có biệt danh “The Rock”, không chừng chẳng
bao giờ thoát khỏi cái nghệ danh đã theo anh từ vòng đấu WWE lên màn
ảnh rộng.
Và với những vai diễn trong các phim thành công vang dội toàn cầu như
Hercules và loạt
Fast and the Furious,
sự nghiệp minh tinh điện ảnh thành công của anh phần lớn làm nên di sản
cho anh với tư cách diễn viên “chết” một vai nam nhi đại trượng phim
màu mè do cái biệt danh từ thời đô vật đó.
Tuy nhiên,
Central Intelligence bất chấp những màn cháy nổ,
rượt đuổi ô tô, đấu súng, và cơ bắp, đã đi sâu vào một khía cạnh mềm
yếu, dễ tổn thương của nam diễn viên 44 tuổi. Johnson đã có màn trình
diễn biến hóa một cách đáng ngạc nhiên, đòi hỏi một sự đa dạng rõ rệt
(tuy bao quát) bật ra từ bên dưới những lớp hài nông cạn và hành động.
Mặc dù không nhất thiết là một viên ngọc trong đá,
Central Intelligence
chứng minh Johnson luôn ở tâm điểm sới đấu của mình, về nhiều phương
diện. Chỉ là chúng ta (và Hollywood) mất một chút thời gian lâu hơn mới
nhận ra.
Johnson đóng vai một anh chàng có một thời mới lớn béo
phì và bị bắt nạt, bùng cháy vì chán ghét lũ cặn bã hung ác của thế giới
này, cuối cùng trở thành một đặc vụ CIA nguy hiểm. Anh trở về nhà dự
buổi họp mặt kỷ niệm 20 năm thời trung học, lôi kéo người bạn duy nhất
(và cũng là bạn học cũ), một nài ngựa khéo trở thành nhân viên kế toán
(Kevin Hart), vào một điệp vụ cực kỳ nguy hiểm liên quan đến cuộc đua
tìm mã số bí mật, vô số những kẻ hai mang, một Aaron Paul nhẹ nhàng, và
một vai khách mời hoành tráng từ một nữ diễn viên hạng A trong khoảnh
khắc kết lại bộ phim.
Lý do và phương cách của cuộc truy lùng này không hẳn quan trọng, vì
Central Intelligence mải
lo ép hai diễn viên chính lại với nhau — thường là đúng nghĩa đen — rồi
tách ra để thưởng thức phần tinh túy, và đó là một nước đi khôn ngoan.
Cặp đôi với một Kevin Hart gầy nhẳng, nói giọng lít nhít như chuột kêu,
Johnson tiếp sức cho cái hài cố hữu trong hai vóc dáng kề nhau, khiến
những trò đùa đúng thời điểm và hài hình thể của bộ phim công hiệu hơn
nó vốn có, thường xuyên hơn nó vốn cố.
Tuy nhiên, có đến ba biên kịch (trong đó có Ike Barinholtz của
The Mindy Project),
Central Intelligence
thường tạo cảm giác không tập trung, nhưng không đến nỗi phải hy sinh
một lượng hấp dẫn hào nhoáng nào đó, kết nối bởi sức hút của Johnson khi
anh bộc lộ một khía cạnh khác trong con người mình, khía cạnh đã biến
anh thành một
ngôi sao có sức hấp dẫn chứ không phải là một
diễn viên đáng kính. Khi anh không phập phồng bộ ngực và khoe cơ bắp làm người hùng đời thường trong những phim như
San Andreas năm ngoái, thì một phim nội dung hời hợt, hạng ruồi như
Central Intelligence trông cậy rất nhiều vào khả năng hài hước và sức hút nồng nhiệt của anh.
Tuy nhiên, trong cuộc thập tự chinh chống kẻ xấu đủ loại, từ bắt nạt trong trường học đến đặc vụ CIA biến chất,
Central Intelligence
đáng được kính trọng vì nỗ lực dấn thân vào những chủ đề thời sự cũng
nhiều như phim này muốn chúng ta đầu hàng và cười vào những trò hề. Đây
là một phim dễ hiểu, ngớ ngẩn một cách không biết xấu hổ và, nhất là vào
thời buổi dường như hiện thực xung quanh ta tràn ngập bóng tối không
thể khắc phục, đôi khi tất cả những gì người ta cần chỉ là xem The Rock
hạ gục ai đó bằng một quả chuối.
Central Intelligence, thời lượng 114 phút, phân loại PG-13, phát hành ở Việt Nam với tựa
Điệp viên không hoàn hảoĐạo diễn Rawson Marshall Thurber. Diễn viên chính: Kevin Hart, Dwayne Johnson
Đánh giá: C+
Dịch: © Ngân Mai @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Entertainment Weekly