Bình luận phim

Interstellar

07/11/2014

Là một trong số đạo diễn hiếm có không bị hãng phim đặt giới hạn nghệ thuật, Christopher Nolan sẽ bị cho là nhát gan nếu không chịu mạo hiểm. Với chúng ta, sự mạo hiểm của anh là điều tốt.

Interstellar (phát hành ở Việt Nam với tựa Hố tử thần), phim khoa học viễn tưởng đan xen quanh tình cha con, là một canh bạc lớn trong sự nghiệp của Nolan. Đây là phim dài nhất, nghẹt thở nhất và cá nhân nhất. Và trong việc cố nhét một câu chuyện cảm động vào bữa tiệc hình ảnh của năm, đây cũng là phim sướt mướt nhất của nhà làm phim này.

2001: A Space Odyssey của Stanley Kubrick là chiếc chén thánh của Nolan, và Interstellar được nhét đầy chi tiết gợi tưởng tới phim này, gồm cả những nỗ lực tôn vinh máy tính HAL và tảng đá đen lớn trong phim. Nhưng cảnh phim trong 2001 cho thấy một phi hành gia vũ trụ nói truyện với con gái chính là cột mốc cảm xúc trong phim của Nolan. Trong một thời gian tương lai không rõ bao xa, người Trái đất gần như đã bị tuyệt chủng, và một cựu phi công góa vợ Cooper (Matthew McConaughey đóng) được một nhà khoa học NASA (Michael Caine đóng) yêu cầu dẫn đầu một đoàn du hành vũ trụ đi tìm một hành tinh mới để cư ngụ. Cô con gái mới lớn của anh, Murphy (Mackenzie Foy đóng)—người đã thấy có những dấu hiệu trong phòng ngủ của mình, gồm một lời răn đe bằng mã Morse kêu gọi “Ở lại” – nài nỉ bố không đi.

Matthew McConaughey

Nhưng trong một bộ phim dài gần ba tiếng, Nolan chỉ cho cảnh Cooper bỏ rơi gia đình vài giây. (Cooper còn có cả một đứa con trai, không được cả cha và Nolan yêu quý gì mấy, do Timothée Chalamet đóng.) Cooper an ủi Murphy bằng cách nói rằng vì thể liên tục không-thời gian (space-time continuum), lúc anh trở lại thì có lẽ cô bé lúc đó đã lớn lên và bằng tuổi anh cũng nên. “Tưởng tượng đi,” anh nói một cách dịu dàng. (Nolan gan dạ đi tới những nơi tối tăm, nhưng cũng không đủ can đảm để xông thẳng vào những chủ đề nặng chất Freud như thế này.)

Sử dụng máy quay IMAX như máy quay cá nhân GoPro, Nolan cho ta thấy loáng thoáng những cảnh Cooper rời nhà tới nơi tàu vũ trụ sẽ được phóng đi. Một phi hành gia khác, với cái tên không tinh tế chút nào, Amelia (Anne Hathaway đóng), là bạn đồng hành của anh. Họ gặp một phi hành gia từ chuyến đi trước mang tên Tiến sĩ Mann, được đóng bởi một diễn viên hạng A mà trước đó Nolan từ chối nêu tên.

Anne Hathaway (giữa)

“Mann có thể cứu chúng ta,” Amelia nói, một câu nói có thể hiểu được nhiều hướng một cách phát mệt. Lời thoại ngây ngô trong bộ phim được nhấn mạnh bằng nhiều giọng cảm thán. Do Not Go Gentle Into That Good Night, bài thơ nổi tiếng được ngâm nga trong nhiều bộ phim, bởi nhiều diễn viên từ David Tennant trong Doctor Who tới Rodney Dangerfield trong Back to School, được đọc lên tận hai lần trong sự nghiêm trang khó tin.

Nhưng Nolan vẫn thạo cách khiến người ta trở nên kinh hãi. Trong Inception, cả một thành phố gập đôi. Trong một thiết kế vĩ đại đến đáng sợ trong phim này, một ngọn sóng biển dâng cao song song với vách núi. Trong một cảnh khác, trẻ em chơi bong chày trong một khu phố nơi những ngôi nhà gần như sụp đổ hết.

Trong Inception, Nolan giới thiệu một khái niệm trong giấc mơ tầng thấp nhất, thời gian có thể kéo dài vài thập kỷ. Trong bộ phim này, anh lật ngược khái niệm, và một giờ trên một hành tinh khác bằng bảy năm trên trái đất. Vì thế Jessica Chastain vào vai con gái Cooper, lúc lớn.

Jessica Chastain

Chastain, Hathaway, và McConaughey là những diễn viên chất phác, đầy cảm xúc, và khóc đủ để tưới cả một rừng ngô. Nhưng những giọt lệ của họ không dễ lây. Nhất là trong phần cuối bộ phim, Nolan, cùng với nhạc phim gần như điên dại của Hans Zimmer, cố gắng quá mức. Ta chỉ cảm thấy sự cố gắng đó và không gì hết. Trong một khoảnh khắc tức thì trên hành tinh kia, nhà làm phim lạnh lẽo mọi khi đã quên cách tiến tới khoảnh khắc nhắm mắt đó một cách dịu dàng hơn.

Dịch: © Xuân Hiền @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Entertainment Weekly


Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên Facebook của chúng tôi