Bộ phim của Chris Nolan này vừa có nét Nolan điển hình (đầy cảnh mãn
nhãn) vừa không có nét khoa học viễn tưởng điển hình (lần này, các nhà
khoa học không gây ra thế giới khập khiễng đó, mà đang cố cứu chúng ta
thoát khỏi nó).
Anne Hathaway trong Interstellar [Ảnh: Paramount]
Nên, vào lúc nền văn hóa đại chúng nghiện ngập và chủ nghĩa đám đông
giận dữ thường đối đầu với “chuyên gia”, đây là bộ phim hiếm hoi đứng về
phía giới trí thức. Chỉ khác đây là phim đầy cảm xúc, cho thấy rằng đôi
khi biết đủ kiến thức vẫn chưa đủ.
Và trên vài phương diện, nhân vật của Hathaway là trung tâm của phim.
“Đây
là bộ phim đề cao sự cơ trí, nhưng tôi cũng nghĩ phim cẩn trọng với thứ
này,” Hathaway nói. “Và tôi nghĩ tôi hợp ở chỗ đó. Nhân vật của tôi đi
từ ngạo mạn đến khiêm nhường... Thật tuyệt khi vào vai một người có câu
chuyện như thế. Có vài nhân vật chỉ có mặt để đẩy câu chuyện đi và đối
thoại để làm rõ câu chuyện. Nhưng nhân vật này có một hành trình bao
quát hơn.”
Cảnh trong Interstellar
Nhưng chính Hathaway, 31 tuổi, cũng biết hết những hành trình thú vị như
thế. Hành trình của chính cô – từ Millburn High đến Hollywood – vẫn làm
cô ngạc nhiên mỗi ngày.
OK, giờ đã đến lúc chúng tôi kể hết cho bạn những gì chúng tôi biết.
Khi
còn là thiếu niên, Hathaway và tác giả bài viết này sống gần nhà nhau.
Hathaway trông trẻ cho tác giả; đôi lúc tác giả đi cùng cô về nhà, nghe
cô hỏi về nghề báo (một người anh em của cô ưa thích chủ đề này) và hỏi
về lớp học của mình và nghiệp diễn vừa chớm nở.
Rồi cô có một vai trong loạt phim truyền hình sitcom trên Fox, rồi đến
The Princess Diaries. Rồi đột nhiên cô trông trẻ đó là một ngôi sao điện ảnh.
Anne Hathaway trong Princess Diaries
Dĩ nhiên, Hathaway – con của một người cha luật sư và một người mẹ diễn viên từng đi lưu diễn
Les Miserables
– luôn có một chút nét ngôi sao, ở khu vực cô sống. Có một tấm bằng
khen – ghi “Nghệ sĩ giải trí của năm” – tôn vinh kỹ năng điền kinh của
cô ở trung tâm cộng đồng của thị trấn; hình cô diễn các vở sinh viên vẫn
được treo trong hành lang trường học.
“Ôi không, mọi người có
thể tháo nó xuống rồi đốt nó luôn không,” cô đùa, về một tấm hình. “Cái
bằng khen thì được chứ tấm hình tôi trong
Once Upon a Matress thì...”
Thật
ra vai diễn đó đã mang về cho cô Giải Paper Mill's Rising Star Award;
đó chỉ là một trong nhiều vinh dự của một nghiệp diễn “chín sớm”, gồm cả
một vị trí trong dàn đồng ca danh dự của các trường trung học phía Đông
nước Mỹ. Ở tuổi 16 cô có một vai trong loạt sitcom (ngắn ngủi) của Fox
tên
Get Real, rồi trong một phim độc lập quay ở New Zealand.
Anne Hathaway trong Get Real
Rồi đến
The Princess Diaries, Ella Enchanted và phần hai của
Princess Diaries, bộ ba phim đã đặt Hathaway vào nơi cô gọi là “vùng đất vương miện”, đồng thời đưa cô lên hàng ngôi sao trẻ sáng giá.
Nhưng cô chưa hề cao ngạo.
“Với
tôi, câu hỏi lớn nhất trong đầu luôn là, Đây có phải điều tôi được định
phải làm không?” cô nói thẳng. “Tôi luôn thấy trách nhiệm khổng lồ
trong mỗi vai. Ai cũng làm việc vất vả, liều lĩnh nhiều thứ, và tôi luôn
tự hỏi mình: Tôi có thể thấy thoải mái không? Tôi có thể thấy đường
hoàng thoải mái yêu cầu người ta đầu tư vào thứ giải trí tôi diễn được
không? Tôi có đủ giỏi không? Tôi vẫn lo lắng về điều đó. Tôi có đủ giỏi
không?
Nếu cô vẫn còn thấy chưa thuyết phục đi nữa, thì cô cũng
đã bắt đầu chứng minh với người khác rồi. Cô gái mà “chỉ có hai nghề
trong đời – trông trẻ và ngôi sao điện ảnh” (trích lời đùa của cha cô),
bắt đầu có thêm nghề thứ ba: diễn viên.
Anne Hathaway trong Brokeback Mountain
Bạn có thể thấy sự nghiêm túc của cô và việc sẵn lòng nắm lấy cơ hội trong phim đột phá
Brokeback Mountain năm 2005 – dù đôi khi diễn xuất của cô bị mái tóc to của nhân vật đe dọa lấn át mất. Bộ phim
The Devil Wears Prada thông minh, phong cách năm 2006 dường như là lựa chọn an toàn hơn.
Nhưng Hathaway vẫn tiếp tục dấn thân. Bộ phim ít được đề cao
Becoming Jane là phim cổ trang dễ thương về Jane Austen, và năm 2008,
Rachel Getting Married của Jonathan Demme mang đến cho Hathaway một vai khó, phức tạp, bị tổn thương – đây cũng là thách thức lớn đầu tiên của cô.
Hathaway đã làm được.
Anne Hathaway trong Rachel Getting Married
“Công tác làm phim rất thứ vị,” cô nói. “Chúng tôi không diễn tập. Chúng
tôi chỉ thử vào vị trí căn bản, chúng tôi từng người nói với JD về
những gì mình sẽ làm, vậy thôi rồi ra diễn, với khoảng bốn năm máy quay
đang quay. Việc đó thật sự bắt bạn phải toàn tâm toàn lực; bạn không
phải vừa diễn vừa lo, ‘à đến đoạn quay cận cảnh mình rồi’ vì bạn chẳng
biết được điều đó. Tôi thích cách làm như vậy.”
Và cô yêu diễn xuất nhiều hơn.
“Trước
đây tôi đã từng có những trải nghiệm điện ảnh thật sự tuyệt vời, nhưng
Rachel là lần đầu tôi để lại bản thân mình phía sau và khám phá ra rằng
đó là cách tôi muốn làm việc,” cô nói. “Tôi nghĩ đó là lúc rốt cục tôi
cũng có thể tự nói với mình, Đây là thứ mình muốn làm. Mình muốn trở
thành nghệ sĩ – mình là nghệ sĩ – và cố gắng làm tốt việc đó sẽ tốn hết
cả khoảng đời còn lại của mình. Dĩ nhiên tôi vẫn còn nghi ngại – tôi cho
là sự nghi ngại chẳng bao giờ biến mất hoàn toàn – nhưng đó là lúc tôi
nhận ra tôi được định sẽ làm gì.”
Từ đó cô cẩn trọng chọn thể loại đa dạng để diễn, với một phim hài tình cảm điển hình như
Bride Wars rồi đến phim giả tưởng điên rồ
Alice in Wonderland, dốc tâm vào một phim tình cảm người lớn gai góc như
Love and Other Drugs và lồng tiếng cho hoạt hình trẻ con trong
Rio.
Anne Hathaway trong Alice in Wonderland
Một điều Hathaway luôn cố gắng làm – thậm chí khi đang làm phim giả tưởng nữ tính như
Ella Enchanted – là vào các vai phụ nữ mạnh mẽ, phụ nữ tự quyết định cuộc đời phức tạp, hổ lốn của mình.
“Tôi
cảm thấy may mắn được vào vai các nhân vật được viết quá tuyệt, những
người thông minh và bức bối và mạnh mẽ và yếu ớt,” cô nói. “Tôi đã rất
may được tiếp xúc với những vai tốt nhất dành cho phụ nữ.”
Nhưng
như vậy đã đủ chưa? Dù Hathaway đã rất may mắn, đặc biệt là thời gian
gần đây, vẫn có những vai chưa hay – như cô có ám chỉ, trong những phỏng
vấn gần đây, khi so sánh trải nghiệm làm việc thú vị cùng Nolan với
những vai không nhắc tên nhưng ít thỏa mãn hơn.
Anne Hathaway trong Ella Enchanted
“Dù cảm giác của tôi thế nào,” Hathaway cẩn trọng nói, “tôi đều cố tận
dụng cơ hội. Tôi không muốn ca cẩm về việc thiếu vai hay cho nữ giới.
Tôi nghĩ nên có nhiều vai tốt hơn như thế - tôi phẫn nộ vì thiếu những
vai hay, đúng là vậy – nhưng tôi cũng nghĩ chính mình phải làm nó tốt
lên.”
Những câu đó được nói một cách duyên dáng và chân thành,
nhưng có nét cẩn trọng – như thể Hathaway đang tự biên tập những gì mình
nói. Tác giả nghĩ về người phụ nữ trẻ mình đã từng phỏng vấn khi cô 24 –
kịch tính đến mức cô vung tay để thể hiện ý, mở cả một khuy áo ra – và
tự hỏi có phải năm tháng trôi qua đã thêm vào một chút cẩn trọng nghề
nghiệp, ngoài sự chín chắn và sắc sảo không.
Dù có thì cũng dễ
hiểu. Hathaway đã có những trải nghiệm tồi tệ với báo giới mà cô không
đáng có trong những năm qua – đầu tiên là năm 2008, khi người bạn trai
doanh nhân người Ý của cô bị lộ là kẻ lừa đảo, rồi năm 2011, khi cô và
James Franco lơ mơ đã dẫn một lễ Oscar đặc biệt tệ.
Anne Hathaway dẫn chương trình Oscar 2011 cùng với James Franco
Cả hai đều không phải lỗi của cô nhưng vụ đầu đã dẫn đến việc bị báo lá
cải theo đuôi, và vụ thứ hai là bị đàm tiếu trên mạng. Nếu điều đó làm
cô hơi cẩn trọng trong những phát biểu và ra mắt công chúng, thì cũng
không có gì ngạc nhiên và không tránh khỏi – chẳng ai có thể 24 mãi mãi.
Nhưng điều đó không khiến cô sợ liều lĩnh. Cô vượt qua ký ức về các Miêu nữ trước để vào vai này trong
The Dark Knight Rises và thể hiện cả năng lực dẻo dai và nét lả lơi móc mỉa; cô tham gia bản điện ảnh của
Les Miserables – vào vai ngày xưa của mẹ mình – thể hiện một phiên bản
I Dream a Dream đẫm nước mắt và thắt lòng, trở thành nét sáng của bộ phim, và mang cô trở lại Oscar trong vinh quang vì lần này cô thắng giải.
“Tôi
yêu mọi giây phút trong phim trước khi biết nó sẽ trở thành phim,” cô
nói. “Tôi thấy nhiều áp lực, nhưng bạn cũng biết âm nhạc có ý nghĩa thế
nào với tôi, tôi thích hát thế nào, nên việc giao tiếp bằng nhạc cảm
thấy rất đúng đắn. Thật dữ dội, theo nghĩa tích cực nhất – tôi biết mình
phải cố gắng rất nhiều để hát được bài đó. Không dễ chút nào. Đôi lúc
đau đớn nữa. Nhưng nếu làm lại tôi vẫn sẽ làm. Dù có nhiều sự chú ý dành
cho các vai diễn đơn, tôi vẫn cảm thấy mình là một phần trong đội ngũ
làm nên bộ phim thử nghiệm lớn này. Bạn chả biết phim sẽ đi đâu về đâu –
nên phải bắt đầu, và cùng nhau bước lên đó.”
Anne Hathaway trong The Dark Knight Rises
Từ đó, Hathaway đã dấn thân vào nhiều thứ khác nhau. Cô làm nhà sản xuất lần đầu, một phim chính kịch tên
Song One, và cũng đóng vai chính trong này; cô ký đóng vai hài cùng Robert De Niro trong
The Intern và phần hai phim viễn tưởng
Alice In Wonderland: Through the Looking Glass.
Kết hôn với nam diễn viên Adam Shulman năm 2011, cô tiếp tục làm việc
cho nhiều tổ chức từ thiện và các hoạt động nhằm mục tiêu lớn khác, gồm
cả bình đẳng trong hôn nhân. Cô bận rộn và hạnh phúc, và giờ thì là cả
hai vì cô đang ở nơi cô cần ở - biết rằng mình thuộc về nơi đó.
“Với
tôi, mọi chuyện dễ hơn khi nhận ra các con người cũ của mình của sợ
không là một người đầy đủ,” cô nói về một nghề nghiệp và đời sống công
chúng kéo dài bằng nửa đời thực của mình. “Những con người đó cũng đấu
tranh, như tôi bây giờ; cố tìm tiếng nói riêng, như tôi bây giờ. CHúng
tôi đều lúc rất giận dữ và cục cằn – nhưng không có nghĩa là lúc nào
cũng vậy. Phải kiên trì. Và cũng vui – khi tôi càng đồng cảm với người
khác, tôi cũng đồng cảm hơn với chính mình.”
Dịch: © Mai Khanh @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Star-Ledger
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi