Bình luận phim

The Anomaly / Dị biến

25/07/2014

The Anomaly thể hiện cả tham vọng vô bờ lẫn sức tưởng tượng có hạn.

Nỗ lực giả tưởng của Noel Clarke được tiếp thị tâng bốc một cách trơ tráo bằng khẩu hiệu lấy từ The Matrix. “Cái gì là dị thường?” trên các áp phích cho câu chuyện dịch chuyển thời gian lần này về một người lính khổ sở vì chứng rối loạn trầm cảm theo đuổi câu hỏi này qua nhiều hiện thực; đây là câu hỏi có thể đánh bại cả những khán giả chăm chú, vì ý tưởng rối rắm được thực hiện một cách quanh co khó hiểu.

Tuy nhiên, The Anomaly là gì thì dễ nói hơn: một nỗ lực tự mãn, lố bịch hơn cả bất thường nhằm đánh bại Hollywood bằng chính chiêu thức của Hollywood, từ một nhân tài có khả năng đáng ca ngợi tiếp tục vượt lên chính mình. Đã phát hành ở Anh từ ngày 4/7, bộ phim không thành công về mặt thương mại này nên sớm kết thúc thời gian chiếu rạp.

Từ khi đoạt giải BAFTA dành cho Ngôi sao mới nổi năm 2009, diễn viên-biên kịch-đạo diễn-nhà sản xuất Clarke đã tích lũy được sự kính trọng trong ngành điện ảnh Anh vì sự kiên cường và hoạt động bất chấp tiền bạc và cơ cấu dân số khán giả. Danh tiếng đó đủ để đảm bảo The Anomaly có buổi ra mắt thế giới tại Liên hoan phim Edinburgh. Tuy sáng tạo nhưng nỗ lực đạo diễn thứ ba của Clarke không tiến bộ so với bộ phim ly kỳ dành cho giới trẻ hồi năm 2010 4.3.2.1. Anh có đủ tiền cần thiết để làm những dự án phim thuộc thể loại phức tạp, nhưng chưa đủ tài nghệ chính quy để hiện thực hóa chúng theo một phong cách không sao chép.

Alexis Knapp và Ian Somerhalder (phải) trong phim The Anomaly

Từ câu chuyện nền phức tạp nhưng rời rạc đến những cảnh đánh đấm được dàn dựng vụng về, không một chi tiết nào của The Anomaly mà không vay mượn từ một phim hay hơn nào đó. Chủ nghĩa cơ hội ba hoa sẽ đỡ nặng nề nếu như ít ra bộ phim có động lực kể chuyện tròn trịa. Thay vì vậy, phim là một câu chuyện rượt đuổi không có nguyên tắc hay mục tiêu được xác định, bắt đầu từ nhân vật chính của Clarke, Ryan, đi vào bên trong một chiếc xe tải tối om một cách có chủ ý, không biết anh này từ đâu tới. Một cậu bé sợ hãi (Art Parkinson) ở trong xe với anh ta, nhưng không rõ Ryan là người bắt cậu hay bảo vệ cậu. Bản thân Ryan chỉ có 9 phút 47 giây để tìm ra — khoảng thời gian nhất quán để anh ở lại một chiều không gian trước khi “khởi động lại” và biến vào chiều không gian khác.

Việc Ryan là nạn nhân của những cuộc thử nghiệm kiểm soát trí não do một nhà tâm lý học bí ẩn Giáo sư Langham (một sự lãng phí Brian Cox) tiến hành không rõ ra quá nhanh. Nhân vật không có động cơ này dường như là một thành phần và là cả lũ người khó hiểu. Vẻ điển trai lạnh lùng của Langham, cậu con trai Harkin (Ian Somerhalder, từ Lost Vampire Diaries nổi tiếng) là nhân vật phản diện được giao nhiệm vụ, xuất hiện bất cứ nơi nào Ryan có mặt để loan truyền điềm gở và những quả đấm mà không cần cởi bỏ chiếc áo ghi-lê vải tuýt bảnh bao của anh ta. Lộn xộn, mà không tránh khỏi chuyện đó, những tay xã hội đen người Nga đứng đằng sau tất cả mọi việc — sự trung thành ngoan cố này đối với thể loại phá hỏng bất kỳ tia hấp dẫn le lói nào trong kịch bản của Simon Lewis (viết với “sự bổ sung” của Clarke).

Noel Clark

Diễn xuất từ mặt lạnh như tiền đến lãnh đạm vô tình; bất kỳ phẩm chất diễn xuất nào của anh, Clarke không có khả năng của Matt Damon trong Bourne để phóng chiếu sức hấp dẫn của người bình thường.

Dịch: © Ngân Mai @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Variety


Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên Facebook của chúng tôi