Bình luận phim

The Hunger Games: Mockingjay – Part 1 tối tăm, buồn bã và thật tuyệt

21/11/2014

Katnis Everdeen (Jennifer Lawrence đóng) là một mớ cảm xúc hỗn loạn sau hai lần vào Đấu trường Sinh tử, và cô mở mắt trong một bệnh viện ở đầu phim The Hunger Games: Mockingjay — Part 1, một trong những bộ phim về một thế giới tương lai đổ vỡ u ám hơn cả một thập kỷ đầy những phim kiểu này.

Nói nghiêm túc nhé, những thứ trong phim này từng có thời thịnh trong phim Đức hay phim Nhật, giờ đây nó được giới trẻ Mỹ đón nhận khi họ giờ mới ngộ ra rằng tương lai sắp tới không có gì tốt đẹp cả. Sau nhiều cơn ác mộng, ác mộng trong ác mộng, Katniss rời giường bệnh và bước từ đầu tới cuối bộ phim trong trạng thái lúc nào cũng chực bật khóc. Cô căm giận đám làm cách mạng đã bỏ rơi tình yêu đích thực của mình, Peeta (Josh Hutcherson đóng) trong khu vực thủ đô do chính quyền phát xít nắm đóng; cô tức giận vì bản thân đang bị lợi dụng làm công cụ tuyên truyền bởi chính những con người cô đang căm hận; và cô tức giận rằng bản thân vẫn phải mặc cả với bà tổng thống lạnh lẽo của đám người ngầm này (tức Julianne Moore đằng sau một rèm tóc trắng), người có vẻ cũng độc tài đáng sợ không khác gì tên tổng thống độc ác (Donald Sutherland đóng) vừa đánh bom làm nổ tung quận nhà của cô cùng 90% dân số của nó.

Bộ phim kết thúc trong cảm giác đau khổ: cảm ơn nhé, Lionsgate, khi đã chia tiểu thuyết cuối của Suzanne Collins thành hai để tối đa hóa lợi nhuận. Thêm vào đó phim còn có sự xuất hiện của Philip Seymour Hoffman – trong một vai diễn nhắc với bạn rằng gã tội nghiệp này ra đi vào đỉnh điểm tài năng của mình – vì thế, thật khó để có đủ sức để thốt lên câu “Cứ đi xem đi. Phim cũng hay đấy.”

Yếu tố hiệu quả nhất của bộ phim là phản ánh hiện thực của nó. Phần lớn Mockingjay xoay quanh một chiến dịch tiếp thị. Trong phim, đám nổi loạn muốn tuyên truyền một biểu tượng cách mạng, Katniss trong bộ cánh chim húng nhại với cung tên. Nhưng không khó để nhận ra – và chắc hẳn các biên kịch và đạo diễn Francis Lawrence đã nhận ra – rằng Lionsgate cũng đã cố sức tuyên truyền tên tuổi cho nữ diễn viên hàng đầu có-ai-không-thích-cô-chứ của đất nước này. (Một khoảnh khắc đầy cảm hứng: thước phim quảng cáo biểu tượng chim húng nhại đầu tiên của đám người nổi loạn kết thúc với khúc huýt sáo bốn nốt nhạc giống mỗi đoạn phim giới thiệu các phim Hunger Games.) Vấn đề với những người đạo diễn cho Katniss là cô quá thẳng thắn để diễn một vai anh hùng phô trương.

Khi bị đạo diễn (bởi Plutarch Heavensbee của Hoffman, người quản lý truyền thông của đám người nổi loạn) phải trông giống như nữ thần tự do trong Cách mạng Pháp, cô không khác gì một nữ sinh gượng gạo diễn trên sân khấu trường học. Người cố vấn cũ của cô, Haymitch (Woody Harrelson đóng), lượn vào và gợi ý là họ cần phải làm có phương thức hơn, và cho cô vào nhìn thực tế. Katniss được đưa cho một đoàn làm phim nhỏ (với đạo diễn là một Natalie Dormer can đảm và tuyệt vời) đưa trở về quê nhà và được hướng dẫn phản ứng tự nhiên. Đi giữa đám xác người ngổn ngang, bên cạnh những người sắp chết và đang chết đói, Katniss bỗng lập tức trở thành chim húng nhại trong giấc mơ của bất cứ chuyên gia quan hệ công chúng nào, một anh hùng trào nước mắt trước đau thương và gào lên sự bất mãn của mình với đế chế của Tổng thống Snow, người có thể truyền nhiệt cho tất cả các quận còn lại đang bị đàn áp để họ đứng lên chiến đấu. Nhưng điều tuyệt vời nhất là dưới cơn đau khổ giận dữ rất thật đó, ta cũng thấy cảm giác kinh tởm của Katniss khi biết mình đang bị truyền thông hóa thành một bi kịch.

Phần lớn các khoảnh khắc khóc lóc, xoắn tay, nhìn xa xăm đau khổ này có thể trở nên ủy mị và nực cười trong tay một diễn viên khác, nhưng trực giác của Jennifer Lawrence thông minh tuyệt đỉnh nên cô không bao giờ tạo cảm giác mệt mỏi quá đà. Cô là một diễn viên không thể chê được. Sự hậu đậu ngoài đời của cô cho thấy có thể một yếu tố làm nên diễn xuất thuyết phục của cô trên màn ảnh: phản ứng ngẫu nhiên là tất cả. Trong phim này cô có cảnh cất tiếng hát, một giọng khàn khàn buồn bã, cũng tự nhiên như giọng nói của cô. Ước gì Hunger Games khai thác được cả tài năng hài của cô nữa.

Và ước gì những bạn diễn nam của cô đóng góp được nhiều hơn. Liam Hemsworth có một đoạn độc thoại dài kể về cuộc đánh bom quê nhà, nhưng người viết chỉ nhớ rằng anh nói một cách thật chậm chạp, như thể đang đợi một cơn mưa cảm xúc đổ về mà cuối cùng đợi mãi không thấy. Ít nhất thì Josh Hutcherson thể hiện phần lớn những cuộc đối thoại của Peeta đang bị giữ làm con tin với người dẫn chương trình truyền hình của Stanley Tucci trên truyền hình, nên diễn viên không thể tạo cảm giác trì trệ cho những cảnh phim có Katniss.

Philip Seymour Hoffman và Julianne Moore

Trong một bộ phim chiến tranh gai góc, trần trụi, có vài diễn viên xuất hiện để phong cảnh sáng hơn một chút. Elizabeth Banks trở lại trong vai Effie Trinket, lần này bị ép mặc bộ đồng phục liền thân màu xám và không có tóc giả - và cô tỏ ra bất mãn với quy định này. Hãy chứng kiến bộ mặt kinh hãi của cô khi nhìn mái tóc suôn của Moore, và hãy tạ ơn chúa trời đã cho ta chút khoảnh khắc hài này. Sutherland với nụ cười nham hiểm với nhất cử nhất động của Katniss đều tuyệt vời: trong cách điên rồ của riêng ông, ông cũng có cảm tình với cô. Làm việc với một lãnh đạo nghiêm túc lạnh lùng, Plutarch của Hoffman tỏ ra khép kín, mỗi lần anh lên tiếng là một lớp mỉa mai dưới một lớp chân thành dưới một lớp…gì đó khó hiểu hơn. Nỗi đau khi mất đi diễn viên này sẽ không bao giờ phai.

Dịch: © Xuân Hiền @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Vulture


Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên Facebook của chúng tôi