“Merry Christmas Eve, Bitch.” Sin-Dee đã nói với Alexandra như vậy khi
hai người chia sẻ chiếc bánh Donut. Một ngày đáng nhớ với cả hai và
những người theo dõi họ qua từng thước phim của Tangerine.
Hai người bạn thân, cùng là người da màu, cùng là những người chuyển
giới, cùng hành nghề mại dâm. Đó là những gì mà Sean Baker lựa chọn vào
nhân vật chính cho bộ phim của mình. Một chuyến hành trình khắp các con
phố Los Angeles trong ngày giáng sinh.
Los Angeles vẫn được mọi người gọi là thành phố thiên thần, kinh đô ánh
sáng, là nơi mà những cô gái trẻ mơ về một giấc mơ Hollywood. Họ có Walt
Disney, khu vui chơi giải trí nổi tiếng toàn thế giới... Trong
Tangerine
lại khác, phim cho ta thấy một Los Angeles thật xa lạ. Dù vẫn nhộn
nhịp, vẫn đầy người, vẫn có những tiếng cười kiểu Mỹ, nhưng Los Angeles ở
đây không có những người nổi tiếng, không có những khu mua sắm đắt đỏ,
không cầu kỳ đẹp đẽ như Hollywood. Los Angeles này toàn những tiếng chửi
thề, những lời nói thô tục, những người chuyển giới hành nghề mại dâm,
một bà già mất chó, một người đàn ông bệnh tật, hay hai kẻ say xỉn trên
chiếc xe taxi của Razmik.
Bên cạnh hành trình của Sin-Dee và Alex, ta còn thấy được một ngày bình
thường khác của Razmik, chàng tài xế nhập cư người Amernia. Sau một ngày
làm việc, anh về nhà bên vợ con, người mẹ vợ và những người bạn của bà.
Bữa ăn đầy ắp trên bàn, cuộc trò chuyện vui, những lời chúc sức khỏe...
tất cả đều quen thuộc với những người Mỹ trong ngày Giáng sinh. Nhưng
với người Amernia, đó không phải là lễ của họ. Và rồi Razmik lại lên
đường đi làm.
Sean Baker đã tạo nên một bản nhạc đường phố khó mà
bỏ lỡ với những người coi phim, những khúc nhạc đầy vui nhộn, những âm
thanh huyên náo. Vậy mà đến khi ca khúc
Toyland êm dịu mà Alex hát trong buổi trình diễn của cô vang lên lại tạo ra những cảm xúc thật khác. “
Toyland, toyland. Little girl and boy land. When you dwell within it. You are ever happy there!”
Tuổi thơ của những cậu bé, cô bé là những món đồ chơi, một thế giới đồ
chơi mà ai cũng từng mơ ước. Alex cũng có một ước mơ. Cô mong muốn được
trình diễn trước những người thân của mình, trước bạn bè mình.
Ước mơ là thứ mà bất kỳ ai trên cái thế giới này đều có, họ mong rằng
thứ mình mơ ước sẽ thành hiện thực. Đôi lúc đó là những điều khó mà thực
hiện được. Đôi lúc chỉ là những điều nhỏ bé. Với những người nghèo, đôi
khi chỉ là những bữa ăn no. Với những người vô gia cư là một chỗ ngủ ấm
áp khi đêm xuống. Những cô gái chuyển giới da màu hành nghệ mại dâm như
Sin-Dee hay Alex thì sao? Họ bơm vào cơ thể mình estrogen để có thể trở
thành con gái. Họ đội tóc giả, mặc quần áo phụ nữ. Cử chỉ, dáng đi để
cho giống con gái. Nhưng rồi họ làm gì. Phần lớn trong phim ta bắt gặp
họ hành nghề mại dâm tại khu phố đèn đỏ cách không xa Hollywood. Những
thứ đó làm ta nhớ tới Mandy trong
Shameless. Cô từng nói những
cô gái như cô không trở thành “gái” thì cũng vào tù. Cái tương lai dường
như được định trước với những người ở phía bên kia của xã hội. Hay
người ta vẫn hay gọi là dưới đáy xã hội. Còn với tôi, thì đó lại là một
xã hội thật khác, thật xa lạ, ít khi bắt gặp ở những bộ phim xa hoa của
Hollywood.
Sin-Dee đi tìm cô bạn gái mới của người mình yêu. Alex mải mê với hành
trình của buổi diễn mà cô mong đợi. Razmik tiếp tục một ngày làm việc
bình thường trên chiếc xe taxi của anh. Ba con người ấy đã tạo nên một
bộ phim kỳ lạ. Tất cả nhân vật trong phim cuối cùng lại tề tựu tại Donus
Time – tiệm bánh mà đầu phim Sin-Dee và Alex ngồi chuyện trò sau khi
Sin-Dee ra tù. Một vòng lẩn quẩn mà ta dễ bắt gặp ở bất kỳ đâu. Những
con người mà ta cũng dễ dàng thấy được ở ngoài đời. Con phố trong
Tangerine
cứ thế hiện lên, nó như đuổi theo những nhân vật trong phim. Họ đi từ
nơi này tới nơi khác. Họ trải qua một ngày Giáng sinh trong cái thời
tiết không có tuyết ở Los Angeles. Nơi mà sự dối trá được bao bọc một
cách đầy tươi đẹp như lời thoại của Ashken với Karo.
Tangerine ra mắt ở Sundance vào tháng 2/2015. Liên hoan phim
độc lập lớn nhất thế giới là bệ phóng cho những đạo diễn trẻ hay những
người còn chưa nổi tiếng. Trong mắt nhiều người thì Sundance thật lạ. Nó
không được người ta chú ý như Cannes, Venice hay Berlin. Nó không có
những đạo diễn tên tuổi để mà mỗi khi ra mắt phim là hàng dài người phải
chờ đợi. Ở đó chỉ là những diễn viên trẻ, những người không chuyên hay
đã ở bên kia sự nghiệp. Sundance chân thật không khác gì Cannes, nó cũng
có những bộ phim đẹp mỹ miều như Venice, và cũng đầy góc cạnh như
Berlin vậy. Kinh phí của những phim Sundance có lẽ chỉ là những tí hon
trong con mắt của những gã khổng lồ, vốn hay tạo ra những bộ phim bom
tấn ngốn trăm triệu đôla. Vì vậy đến với Sundance, phần lớn lại là những
nhà phát hành, nơi họ tìm thấy những bộ phim tiềm năng chiếu rạp, để
thu về gấp nhiều lần con số bỏ ra.
Tangerine cũng là một phim như vậy. Nó bị cuốn vào vòng xoay của một xã hội rất đời thường. Cái đời thường mà xa lạ với rất nhiều người.
Tangerine (2015)
Đạo diễn: Sean Baker
Biên kịch: Sean Baker, Chris Bergoch
Kitana Kiki Rodriguez trong vai Sin-Dee
Mya Taylor trong vai Alexandra
Karren Karagulian trong vai Razmik
© Grewi @Quaivatdienanh.com