Nếu quý vị cũng giống người viết, quý vị đi xem phim với ý định hoàn
toàn chỉ muốn thoát ly thực tế. Nhưng không có nghĩa là muốn quên đi thế
giới của riêng mình và bước vào một thế giới nhồi nhét các siêu anh
hùng đấu một trận sống mái, hoặc đầy những vụ trộm khó hiểu đến mệt lử,
hoặc khi ô tô máy bay trực thăng và tàu thuyền hoặc bất kỳ phương thức
vận chuyển nào khác nổ đùng đoành trước sự vui thích của đám đông xem
phim bỏng ngô.
Một trong những điều yêu thích của người viết về các bộ phim là xem diễn
viên diễn xuất, tạo ra các nhân vật hoàn toàn đúng như thật chứ không
phải chỉ là những câu thoại từ kịch bản. Các màn trình diễn sau đây là
một số yêu thích của người viết trong năm 2018, các vai diễn tìm thấy vẻ
đẹp, sự căng thẳng và sức hút trong các bộ phim vượt xa hơn thể loại.
Toni Collette, Hereditary
Không thường xuyên được thấy một diễn viên đảm nhận thể loại kinh dị với
khí phách và sự nghiêm túc mà họ có thể đưa vào một vai khiêm nhường
hơn, kiểu vai câu-Oscar. Nhưng Toni Collette không phải là diễn viên
tiêu biểu của bạn, và cô đã chứng minh khả năng hóa thân bất kỳ nhân vật
nào, bất kể thể loại. (Trước đây cô đã nhận được một đề cử Oscar cho
một bộ phim kinh dị khác,
The Sixth Sense.)
Hereditary thậm
chí là một cuộc tấn công khủng bố dữ dội, với những thắt nút gây sốc và
những bất ngờ khiếp đảm quanh những khúc cua diễn biến và góc tối trong
phòng. Ở trung tâm của tất cả là Annie của Collette, người lúc đầu đau
buồn vì cái chết của người mẹ — và sau đó vượt qua bằng sự điên loạn khi
cô bắt đầu nghi ngờ rằng mẹ cô không hề rời bỏ cô. Nhưng Collette không
đắm mình trong màn trình diễn buồn bã sầu thảm; suy cho cùng, đây là
một bộ phim kinh dị, và cũng như đạo diễn của mình, dường như cô có
nhiều niềm vui trong việc khiến khán giả sợ mất vía.
Ethan Hawke, First Reformed
Năm 1976,
Taxi Driver đem đến đột phá cho Robert De Niro, ở
giai đoạn bắt đầu sự nghiệp điện ảnh vào vai một người lái xe bất ổn ở
thành phố New York mà sự điên loạn của anh bao gồm một số trích dẫn mang
tính biểu tượng nhất trong lịch sử điện ảnh. Bốn mươi hai năm sau,
người đứng đằng sau những lời thoại đó — Paul Schrader, cũng là
đạo diễn — lại đem đến một kịch bản mạnh mẽ khác về một người đàn ông cô
đơn loạn trí khi đối mặt với trầm cảm. Tuy nhiên, Ethan Hawke không
phải là người mới bắt đầu sự nghiệp, nhưng anh chưa bao giờ đóng vai nào
như Ernst Toller, vị cha xứ được kính trọng của một nhà thờ nhỏ ở New
York, đức tin bị thử thách khi một trong những giáo dân của anh bày tỏ
sự lo lắng về hiện trạng thế giới. Mặc dù không gai góc bằng
tiền nhiệm tinh thần
Taxi Driver,
First Reformed cung
cấp một thế giới quan đôi khi ảm đạm một cách hài hước — và một thắt nút
sẩy chân cuối phim — tất cả tập trung ở diễn xuất dẫn dắt của Hawke,
có thể là vai diễn hay nhất trong sự nghiệp của anh.
Michael B. Jordan, Black Panther
Trong tất cả các yếu tố khiến
Black Panther trở thành người làm
thay đổi cuộc chơi — chỉ đạo tuyệt vời từ Ryan Coogler, kịch bản chặt
chẽ, và cách đặt thể loại siêu anh hùng vào thế giới thực của chúng ta
mang tính cách mạng — niềm yêu thích của người viết là Michael B.
Jordan, đã đưa tính người mãnh liệt vào một nhân vật phản diện trong
truyện tranh, những thứ mà chúng ta chưa từng thấy kể từ sau vai diễn
The Joker giành giải Oscar của Heath Ledger. Trong lần thứ ba lên màn
ảnh rộng với Coogler, Jordan một lần nữa đào sâu tâm lý bị tổn thương
của một chàng trai trẻ sống cuộc sống không có cha — sự vắng mặt đó đã
hình thành và định hình bản sắc của anh và người đàn ông mà anh ta trở
thành. Killmonger cũng là một trong những nhân vật phản diện phức tạp và
thực tế nhất bao lâu nay, nhân vật phản diện hoàn hảo cho người anh
hùng của Chadwick Boseman, buộc khán giả của bộ phim phải đồng cảm với
những đấu tranh và thế giới quan riêng của Killmonger. Cảnh cuối cùng
của anh là biểu tượng, khoảnh khắc kịch tính tàn bạo mà người ta thường
không tìm thấy trong phim Marvel. Trong khi kịch bản và chỉ đạo
của Coogler đặt nền tảng, thì chính màn trình diễn của Jordan đã đưa
nhân vật lên tầm cực đỉnh.
Melissa McCarthy, Can You Ever Forgive Me?
Melissa McCarthy là một trong những diễn viên hài sống động tuyệt vời
của chúng ta, chứng minh cô không ngại tỏ ra ngốc nghếch với phim hài
vui nhộn. Nhưng bạn luôn có thể thấy rằng, ngay cả trong những khoảnh
khắc ngông cuồng nhất, cô rất muốn đóng vai người thật, muốn làm cho
khán giả của mình tin vào động lực và lựa chọn của nhân vật của cô ngay
cả khi họ hết sức bất thường. Trong
Can You Ever Forgive Me?,
McCarthy vẫn hài hước, mặc dù giảm đi sự dữ dội trong vai nhà văn Lee
Israel có thật, một người phụ nữ thấy mình xung đột với thế giới văn
chương mà cô từng là thành phần trong đó và một Manhattan đang thay đổi
nhanh chóng của thập niên 90 bắt đầu từ chối những kẻ không thể thích
nghi và những người lập dị đã từng tạo nên tính cách cho thành phố này
bao lâu nay. Nhà văn Lee của McCarthy rất thú vị — gay gắt và ghét xã
hội, xảo quyệt và ranh ma. Nhưng cũng có một nỗi buồn thực sự trong cô,
một cảm giác sợ hãi và thất vọng tràn trề, thúc đẩy cô giả mạo văn
chương của mình, đầu tiên do cần thiết và sau đó là từ xu thế nghệ
thuật.
Joanna Kulig và Tomasz Kot, Cold War
Ba Lan thời hậu thế chiến II, một nhà nghiên cứu âm nhạc tên Wiktor
(Tomasz Kot) phát hiện một ca sĩ trẻ gan dạ, Zula (Joanna Kulig), và đưa
cô vào chương trình du lịch tự hào về âm nhạc yêu nước của Ba Lan. Hai
người yêu nhau, và bộ phim của Paweł Pawlikowski — lấy cảm hứng từ mối
tình của cha mẹ mình — chứng kiến mối quan hệ của Wiktor và Zula chịu
thử thách của nhiều thế lực. Họ phải đối mặt với khoảng cách vật lý giữa
họ khi Wiktor trốn khỏi Ba Lan đến Paris, thế lực chính trị cố gắng
chia cách họ, và niềm đam mê mãnh liệt đưa cả hai gắn bó với nhau lẫn đe
dọa thiêu cháy họ — và mối tình vụng trộm của họ — thành tro bụi. Được
quay đen trắng tuyệt vời và có những cảnh âm nhạc tuyệt đẹp lặp lại
những cảm xúc chực nổ tung cơ thể họ,
Cold War là một bộ phim
lãng mạn kinh điển — nhưng chính Kulig và Kot thấm đẫm nhân vật của họ
trong điên cuồng mãnh liệt, thống thiết và thăng hoa khôn tả.
KiKi Layne và Stephan James, If Beale Street Could Talk
Trong một câu chuyện tình yêu ngang trái khác,
If Beale Street Can Talk
của Barry Jenkins kể về mối tình giữa Tish và Fonny bị hủy hoại khi
Fonny bị buộc tội oan. Đây là một bộ phim say mê và lãng mạn, một bộ
phim cho phép khán giả phải lòng hai ngôi sao khi họ yêu nhau. Khi
Jenkins tiêm vào bộ phim của mình cảm xúc tràn trề và hình ảnh gợi
tưởng, anh liên tục nhìn chằm chằm vào nhân vật của anh — những người
dường như biết rằng mình đang được nhìn, và do đó tiết chế cảm xúc. Khi
Kiki Layne và Stephan James nhìn nhau rất lâu — và thường nhìn thẳng vào
máy quay để giao tiếp bằng mắt với nhau và với chúng ta — họ đã phơi
bày sự mong manh dễ tổn thương của mình theo những cách hết sức có chủ
ý. Nhưng mặc dù
Beale Street mang đến cảm nhận vinh dự của việc
được nhìn, nó cũng mô tả nỗi sợ hãi của việc bị nhìn chằm chằm — bởi
người khác, và bởi chính mình. Với máy quay của Jenkins, cả Layne và
James đều lột tả nội tâm nhân vật của họ theo phong cách đẹp, tinh tế và
lặng lẽ.
Charlize Theron, Tully
Có một câu nói lặp đi lặp lại về diễn xuất: “Chết dễ. Hài mới khó.” Vậy chuyện gì xảy ra khi bạn cố gắng làm cả hai điều này? Charlize Theron hợp
tác với đạo diễn Jason Reitman và biên kịch Diablo Cody — cả ba từng làm
việc cùng nhau với bộ phim hài đen tối sắc sảo và nhức nhối
Young Adult — cho
Tully sự
ảm đạm và cay nghiệt tương tự. Một lần nữa Theron xuất sắc vào vai
người phụ nữ chìm trong thất vọng; sau khi sinh đứa con thứ ba, cô thấy
mình kiệt sức và tả tơi, tuyệt vọng tìm cơ hội đánh lại tia lửa trong
đời và tìm thấy niềm vui mà cô mong được trải nghiệm khi làm mẹ. Xuất
hiện nhân vật Tully, một y tá đêm kiên cường do Mackenzie Davis thủ vai,
khiến cho Marlo của Theron cảm thấy muốn sống trở lại. Kết quả là hài
hước một cách kỳ lạ và vui buồn lẫn lộn — thắt nút ở màn ba làm đảo lộn
toàn bộ bộ phim. Nhưng màn trình diễn của Theron, cả vui lẫn buồn cùng
một lúc, giữ cho
Tully trào phúng và báng bổ trên nền tảng thuyết phục.
Yoo Ah In, Burning
Người viết thừa nhận đã cảm thấy ớn lạnh khi xem xong bộ phim chính kịch
chậm rãi của đạo diễn Lee Chang Dong Hàn Quốc về ba người trẻ tuổi: một
người giao hàng tên Jongsu; Haemi, người phụ nữ xa cách mà anh ngưỡng
mộ; và Ben, người đàn ông giàu có bí ẩn. Vài ngày sau khi xem, người
viết không thể ngừng suy nghĩ về bộ phim — tức là vai diễn của Yoo Ah
In. Bộ phim được trình bày như một bí ẩn cảm xúc, chứa đầy những câu hỏi
không có câu trả lời được đặt ra cho chúng ta trước khi bí ẩn thực sự —
Haemi đột ngột biến mất — bắt đầu. Dẫn dắt chúng ta đi cùng là Jongsu
của Yoo Ah In, trầm tính, xa cách, khó chịu, luôn quan sát mọi người
xung quanh và tìm kiếm manh mối về việc thực ra họ có thể là ai. Với tất
cả những rối rắm và hoang tưởng trong một phim ‘noir’, nhưng chứa đựng
phê phán xã hội về chiến tranh giai cấp ở Hàn Quốc đương đại,
Burning thưởng
cho người xem kiên nhẫn một câu chuyện phức tạp có thể vượt ra khỏi thời
lượng của bộ phim đi vào trí tưởng tượng của họ khi họ cố gắng giải
quyết những bí ẩn mà Jongsu không thể tự mình giải quyết. Và Yoo Ah In
cũng vậy, có thể ám ảnh khán giả trong nhiều ngày sau khi đã chạy hết
những dòng ‘credit’ cuối phim.
Regina Hall, Support the Girls
Support the Girls của Andrew Bujalski là một bộ phim hài nhỏ có
trái tim khổng lồ, ở trung tâm là khắc họa đáng kinh ngạc và
thiên tài nhân vật Lisa của Regina Hall, người quản lý bị làm phiền của
một quán bar thể thao khiêm tốn — kiểu nơi thu hút khách hàng nhờ nhân
viên phục vụ dễ thương trong những chiếc áo thun bó sát hơn là những món
ăn tầm thường. Bộ phim miêu tả, chủ yếu, một ngày đầy biến cố trong
cuộc đời buồn tẻ của Lisa, cô thấy mình đối phó với một tên trộm ngốc
nghếch, những vị khách quen ồn ào, một ông chủ hợm hĩnh, và những cô hầu
bàn ngang bướng. Đó không phải là một vai hấp dẫn, nhưng Hall dường như
làm cho cuộc sống bình thường của Lisa, vốn dĩ có vẻ không định
hướng và đòi hỏi nhiều lao động cảm xúc để tìm ra mục đích cuối cùng,
thêm mặn mà. Bài học ở đây: công việc là địa ngục, nhưng con người khiến
cho công việc đó đáng làm, và Lisa của Hall thấy mình trong vai trò phụ
huynh đối với những phụ nữ trẻ cuối cùng đã noi theo cô. Đây là một bộ
phim hài độc lập thú vị và quyến rũ mang đến cho Hall cơ hội làm những
gì cô ấy làm tốt nhất: trở thành con người bản lĩnh, với tất cả niềm vui
và sự thất vọng mà một người phụ nữ như Lisa phải đối mặt.
Lara Condor, To All the Boys I've Loved Before
Noah Centineo có thể là một trong những ngôi sao đột phá của năm nhờ vẻ
điển trai anh tạo ra trong nhân vật Peter Kavinsky, nhưng đừng bỏ qua ngôi sao
thực sự cho thành công bất ngờ này của Netflix:
To All the Boys I Before
sẽ không là gì nếu không có nữ diễn viên chính, Lara Condor, đảm nhận
một nhân vật lãng mạn-hài tuổi ‘teen’ điển hình và biến cô ấy thành nhân
vật của riêng mình. Lara Jean của Condor rất quyết đoán và sôi nổi, và
ngay cả khi phải đối mặt với sự kiện kinh hoàng chạm mặt những chàng
trai mình đã gửi thư tình trong nhiều năm qua, cô hầu như không trở
thành một bông hoa tàn héo. Nhưng cô cũng không hẳn là một cô gái
ngoan siêu phàm. Lara Jean cảm nhận như một thiếu nữ đích thực, đầy những
cảm xúc lẫn lộn và những tổn thương, và việc Condor khắc họa những tính
cách này cho nhân vật của cô làm nên toàn bộ khác biệt.
Carey Mulligan, Wildlife
Trong tác phẩm đạo diễn đầu tay của Paul Dano (đồng biên kịch với bạn
đời của anh, Zoe Kazan), một gia đình tan vỡ ngay trước mắt chúng ta.
Trong khi chồng cô (Jake Gyllenhaal) bỏ cô cùng đứa con trai nhỏ ra đi
vì mục tiêu rồ dại là tìm lại chính mình bằng cách chiến đấu với cháy
rừng, Jeanette tự mình đi tìm việc, tìm mục đích của riêng mình và trên
đường đi càng tạo ra sự chia rẽ lớn hơn trong cuộc hôn nhân của cô và
trong mối quan hệ của cô với con trai. Trong quá trình đó cô gặp
một người đàn ông lớn tuổi giàu có, có thể giúp cô thoát khỏi thế
giới mà cô ngày càng ghét cay ghét đắng, và đó chính là lúc Carey
Mulligan đem đến một vai diễn bước ngoặt — làm nên Jeanette sành sỏi,
hơi nguy hiểm, và đầy lửa và gai góc. Kết quả là căng thẳng và tràn đầy
năng lượng, như xem những hòn than hồng từ đống lửa nổ bật lên trong
không khí, đe dọa đốt cháy mọi thứ trong phạm vi gần.
Dịch: © Hải Đăng @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Esquire