Điều này làm tác giả bài viết và mọi người ngạc nhiên. Vâng,
Hugo
là phim 3D mới của một nhà làm phim không chỉ tuyệt vời, mà còn là một
bậc thầy trong lịch sử điện ảnh và giới truyền thông - rõ ràng là
Scorsese không dự định làm phim nửa vời. Nhưng cũng có vẻ như vị đạo
diễn, vốn dĩ là bậc thầy, có thể mang lại một điều gì đó mới mẻ từ dạng
phim vốn đã giống như một mánh lới quảng cáo, một mánh khóe kiếm tiền
làm mòn đi sự chào mừng đối với phim khi tính mới lạ bị phai nhạt.
Hóa ra, Scorese đã làm sống lại định dạng mới này bằng việc quay trở lại
phong cách cổ, đặc biệt những phim Pháp thời kỳ đầu vốn là một trong
những phim đầu tiên được chiếu trước công chúng. Mặc dù
Hugo sẽ
được rao bán, khá đúng, như một phim phiêu lưu của trẻ em được diễn ra
với những chiếc đồng hồ kẽo kẹt và các nhân vật đầy sắc màu tại một trạm
xe lửa ở Paris, đây là một lá thư tình cho các bộ phim, và đặc biệt hơn
đối với tầm quan trọng của việc bảo tồn phim ảnh cho thế hệ tương lai.
Nói
về mức độ đóng góp của các phim cũ trong phim này có lẽ là quá mức cần
thiết, nhưng các phim cũ trở nên vô cùng quan trọng, và thậm chí trong
từng khung hình trắng đen nhiễu hột hay được vẽ tay, chúng trở nên sống
động dưới tài đạo diễn của Scorsese và sẽ làm kinh ngạc bất kỳ ai, dù
khán giả đó có rất ít hứng thú với phim lịch sử.
Công nghệ 3D mang lại sự ngạc nhiên y như khán giả Pháp đã cảm nhận khi
họ lần đầu xem phim động, họ bị thuyết phục rằng chiếc xe lửa chạy vào
ga có thể cán qua người họ giống như thật; Scorsese nhìn những người gọi
3D là mánh khóe kiếm lời, so sánh với những người đã nghĩ hình ảnh động
là một trò dở hơi vào thế kỷ trước, sau đó cho chúng ta thấy một phim
3D hành động hấp dẫn nhất sẽ như thế nào. 3D không chỉ là một mánh khóe
điện ảnh mới mà Scorsese sử dụng, mà vốn dĩ đã gắn với thể loại tường
thuật, nhân tố chính làm sáng mọi thứ xung quanh nó.
Và bộ phim đằng sau công nghệ đó là thế nào? Câu chuyện thường bị ngắt
quãng, và một vài diễn biến phụ nên chặt chẽ hơn, nhưng nhìn chung phim
khá hấp dẫn, kết hợp phim hài cụ thể-- rõ ràng lấy cảm hứng từ những
phim im lặng của thời đại-- với vài yếu tố trưởng thành cảm động và, dĩ
nhiên, một tình yêu sảng khoái. Asa Butterfield mang đến cho phim đôi
mắt to biểu cảm của anh và diễn xuất theo cách tối thiểu, không may lại
đối lập với Chloe Moretz, người bị ép buộc phải rực sáng trong vai đối
tác tội phạm và gây khó chịu.
Ở phần người lớn, Ben Kingsley
mang đến vẻ trang trọng vốn có của ông với đôi mắt lấp lánh, và mặc dù
nhân vật thanh tra đường sắt của Sacha Baron Cohen không phù hợp lắm với
câu chuyện, mọi khoảnh khắc của ông đều tỏa sáng; một trong những sử
dụng tốt nhất của 3D trong phim là quay cận cảnh lớn dần khuôn mặt của
Baron Cohen, đáng sợ và buồn cười và đồng bộ hoàn hảo với công nghệ 3D.
Baron Cohen, thường là nhân vật có cái tôi đáng sợ luôn là tâm điểm của
các phim anh đóng, đã đóng đối lập tuyệt với với mọi người anh tiếp xúc,
gồm cả Doberman ngang hàng, người đã chia sẻ việc tính toán thời gian
hoạt hình.
Hình ảnh
Hugo sẽ thu hút tốt hơn khi phim
hoàn thành, và tác giả tưởng tượng khi xem phim lần thứ hai, phim sẽ ít
tập trung vào câu chuyện phức tạp không cần thiết, thường dừng hay xoay
theo chiều hướng vô lý để đưa thêm người đẹp lên màn ảnh. Ra mắt vào Lễ
tạ Ơn, phim có không khí ngày lễ ấm áp như những tập phim
Harry Potter
trước, nhưng với một tình yêu mãnh liệt dành cho điện ảnh và dàn diễn
viên vô danh làm phim trở nên độc đáo, và có lẽ phù hợp với người lớn
hơn trẻ nhỏ. Cậu Marty dẫn chúng tôi đến trường điện ảnh và dùng ma
thuật điện ảnh của ông để khiến chúng tôi yêu thích bộ phim; thậm chí
nếu bạn không đến để học tiết lịch sử, bạn có thể sẽ vẫn vui vì đã đi
học.
Dịch: © Đức Châu @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Cinema Blend
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi