Ông Michael Silberman, trưởng bộ phận phân phối và marketing tại IDP – công ty phát hành những phim của Goldwyn và ATO cho biết: “Đây là một bộ phim của khán giả nhiều hơn là của giới phê bình. Các nhà phê bình phản hồi bằng lý trí, nhưng khán giả phản hồi bằng trái tim của họ.”
Theo như ông Silberman và giám đốc điều hành các rạp chiếu phim thì đặc biệt các khán giả lớn tuổi nồng nhiệt đón nhận bộ phim, nhiệt liệt hưởng ứng câu chuyện mang tính cứu rỗi về một người một người đàn ông, bằng tài năng và ý chí của mình, đã có thể thách thức và chiến thắng cả một chính quyền hùng mạnh.
“Những bộ phim như thế này mà không nhận được những bình luận tốt là một nguy cơ lớn,” ông Michael McClellan, trưởng bộ phận mua hàng của hệ thống rạp chuyên môn Landmark: “Nhưng đây là thể loại phim mà nếu những khán giả lớn tuổi thích, họ sẽ kể cho tất cả bạn bè của họ, và những người này lại kể cho tất cả bạn bè của họ.”
Bất chấp rất nhiều buổi công chiếu âm thầm cho cộng đồng người nhập cư Trung Quốc nhưng IDP không thành công trong việc thu hút một lượng lớn đối tượng khán giả này. “Có lẽ việc có tên Mao Trạch Đông trên tiêu đề không phải là một ý tưởng hay ho lắm,” ông Silberman châm chọc nói.
Mao’s Last Dancer đang kết thúc tháng thứ ba công chiếu tại các rạp (bộ phim khởi chiếu vào 20/8) mặc dù chưa bao giờ thu được hơn 500.000 USD hoặc có hơn 140 buổi chiếu trong một tuần nhất định. Một bộ phim có sức hấp dẫn từ từ thành công như thế này là một điều bất thường trong một kỷ nguyên mà hầu hết các bộ phim chuyên môn hoặc là sẽ được lai tạo hoặc là sẽ chết yểu nhanh chóng. Tuy nhiên Mao’s lại đi theo con đường của một nhóm các bộ phim tuyển chọn, giống như bộ phim về người nhập cư The Visitor hai năm trước và bộ phim hài về một gia đình bất thường City Island chiếu sớm hơn trong năm nay, những bộ phim được phát hành khá lặng lẽ nhưng có thể trụ lại được trong hàng tháng.
Những lời quảng cáo truyền miệng đã được hình thành một phần thông qua các câu lạc bộ phim nghệ thuật như Talk Cinema, một tổ chức thường dân của những người hâm mộ điện ảnh điều hành ởi nhà phê bình kỳ cựu Harlan Jacobson, nơi chiếu sớm bộ phim cho các thành viên và giúp gây dựng sự nổi tiếng của nó.
Thành quả phòng vé của Mao’s cũng đại diện cho sự trở lại của Beresford, nhà làm phim người Úc từng đạo diễn bộ phim bom tấn đoạt giải Oscar Driving Miss Daisy hai thập kỷ trước nhưng đã rơi vào giai đoạn khó khăn gần đây. Bộ phim trước của ông, một phim ly kỳ có tên The Contract thậm chí còn không được phát hành tại Mỹ.
Lối suy nghĩ thông thường trong những năm gần đây là các cụm rạp đa hợp sẽ là nơi để chiếu các bộ phim hoành tráng và các phim hài mang lại cảm giác vui tươi, trong khi các rạp chiếu phim nghệ thuật chú trọng vào các bộ phim mang màu sắc u ám. Nhưng hóa ra đôi khi các bộ phim nghệ thuật cũng ưu đãi các bộ phim vui tươi; thực tế, thậm chí ngay cả khi các bộ phim u ám đạt được kết quả tốt trong năm nay, đó cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của những lời khen ngợi của giới phê bình hầu khắp toàn cầu và một sự thể hiện đột phá, giống như bộ phim Winter’s Bone vùng Ozarks do Jennifer Lawrence đóng vai chính.
Sự đón nhận tích cực dành cho Mao’s, mặt khác, đã cho thấy rằng một chút yếu tố kích thích có khả năng thu được thành quả lớn, ngay cả khi chủ đề của bộ phim có thể khó hiểu. Ông McClellan cho biết: “Bộ phim này thuộc thể loại phim dễ được công chúng yêu thích kiểu cũ. Và luôn luôn có khán giả cho một bộ phim như thế.”