Bình luận phim

Đại gia Gatsby

28/06/2013

Tiểu thuyết The Great Gatsby kể về Giấc mơ Mỹ, hay khả năng tự tạo địa vị và phú quý của mỗi người, tự tạo một hình ảnh bạn có thể khoác lên người như một bộ cánh màu hồng.

Đất nước này là một vùng đất hứa, nơi quá khứ vừa phai nhạt, vừa được tô đậm theo thời gian một cách thật nghịch lý. Giấc mơ như niềm tin của một đứa trẻ, rằng chúng ta có thể có bất gì chúng ta muốn, chỉ cần tham vọng đủ lớn.

Và phim The Great Gatsby (phát hành ở Việt Nam với tựa Đại gia Gatsby) có vẻ hiểu điều đó.

Còn đây là điều mà tiểu thuyết The Great Gatsby không nói đến.

Những cảnh 3D nhiều đến nổ mắt kết hợp với những cảnh quay cận cảnh kịch tính, phóng to gương mặt của các nhân vật trông giống như những chú hề trong lễ hội hóa trang. Nhạc phim như tác phẩm của một gã điên, pha trộn jazz phong cách Gershwin, hip-hop của Jay-Z, và nhạc cổ điển của Bach.

Nhưng đó lại là điều mà phim The Great Gatsby gửi gắm.

Leonardo DiCaprio

Vẫn có những điểm sáng ẩn chứa bên trong phim này. Leonardo DiCaprio vào vai nhân vật chủ đạo, một cậu bé nông dân nghèo nhập ngũ, chinh phục và đánh mất trái tim của một cô gái, và tự biến bản thân thành một triệu phú (một cách phi pháp) và ôm hy vọng giành lại được người yêu cũ.

Bản thân Gatsby đã là một mẫu ngôi sao điện ảnh, vì thế người đóng vai này cũng phải là một ngôi sao không kém. Ngôi sao vàng đó chính là DiCaprio, xuất hiện lần đầu trên màn ảnh với pháo hoa bùng nổ và tiếng nhạc lãng mạn du dương.

Nhưng Gatsby cũng có phần lố bịch – đây là nhân vật với phong cách sống vật chất không biết xấu hổ và hoàn toàn nông cạn, với cách nói chuyện hơi cứng nhắc cùng thói quen gọi tất cả mọi người là “anh bạn già”. Nghe thì rất giả tạo, và Gatsby giả tạo thật, và DiCaprio hiểu điều đó: anh đang đóng vai một diễn viên luôn nhập vai.

Carey Mulligan thậm chí còn đóng hay hơn trong vai Daisy Buchanan, một trong những vai diễn khó nhất trong truyện của Fitzgerald. Cô sớm khẳng định rằng để hạnh phúc trong cuộc sống, phụ nữ cần trở thành “một kẻ khờ nhỏ bé xinh đẹp” - vì Daisy buồn bã rầu rĩ biết rõ trí khôn đã mang đến điều gì cho cô. Vì cô chưa bao giờ kém thực tế như người lính nghèo từng yêu cầu cô chờ anh năm nào.

Carey Mulligan

Và đây là mấu chốt đau khổ của The Great Gatsby, chính là vết thương Fitzgerald từng mang theo mình, và sẽ luôn mang theo mình: từ những ngày đầu đến Princeton, anh đã biết tiền mang đến vận may, và nếu không có tiền, anh sẽ không thể trở nên vĩ đại hơn một chàng trai thông minh dễ thương từng khiến các cô gái xinh đẹp giàu có mỉm cười trong chốc lát, trước khi ngoảnh mặt quay đi.

Hai vai diễn này phải là tâm điểm của bộ phim, và DiCaprio và Mulligan không gây thất vọng.

Nhưng Joel Edgerton quá ồn ào và dữ dội trong vai Tom Buchanan (không phải lỗi của anh; đạo diễn Baz Luhrmann yêu thích những màn giới thiệu nhân vật ầm ĩ, quá sức chịu đựng) và Tobey Maguire vẫn nhợt nhạt và khô khan trong vai người dẫn chuyện, Nick Carraway. Tệ hơn nữa, bộ phim còn thêm một chi tiết không cần thiết: cho Nick kể chuyện của Gatsby trong bệnh viện tâm thần.

Nhưng dĩ nhiên đó là những cái tên chỉ tưởng là ngôi sao. Ngôi sao thật sự của bất kỳ phim Baz Luhrmann nào phải ai khác hơn chính là Baz Luhrmann. Và ông khiến khán giả phát ngán từ rất sớm.

Ví dụ, định dạng 3D hầu như không thêm được gì cho những cảnh quay - đặc biệt là những cảnh thể hiện sự gần gũi nhưng cũng xa vời của ngôi nhà của Daisy ở phía bên kia vịnh. Nhưng sau đó Luhrmann quá lạm dụng hiệu ứng này khi có quá nhiều cận cảnh với rất ít chiều sâu. Những nhân vật nền một là bị mất tích trong màn sương, hai là bị ném đột ngột ra trước hình ảnh.

Tobey Maguire

Còn về phần nhạc nền theo phong cách hip-hop được tâng bốc quá nhiều thì, hóa ra, điều này không mới mẻ như Luhrmann nghĩ. (Phim G ra mắt năm 2005, một bộ phim có vẻ giờ không ai còn nhớ, từng biến Gatsby thành một ông chủ công ty sản xuất nhạc rap). Âm nhạc của bộ phim không đóng góp điều gì mới mẻ. Những bản nhạc đúng thời đại – như “Kẻ giàu vẫn giàu, kẻ nghèo vẫn nghèo” – là hoàn toàn phù hợp, không cần thêm gì cả.

Cuối cùng, âm nhạc hiện đại chỉ là một nét hoa mỹ không cần thiết - giống như hình ảnh quay chậm của một vụ tông xe (chiếu đến hai lần), hồi ức chiến tranh mờ nhạt hoặc những mảnh vỡ của chiếc cốc lấp lánh như bông tuyết. Khi Nick bắt đầu viết về Gatsby, những dòng văn xuất hiện trực tiếp trên màn ảnh (và sự kiêu ngạo thô thiển nhất của phim chính là việc biến Nick thành một tiểu thuyết gia, như kẻ thế thân trực tiếp cho Fitzgerald). Rồi tất cả biến mất.

Nhưng cũng có những dòng chữ không bao giờ biến mất. Và The Great Gatsby - Gatsby thực sự - sẽ không như những con tàu đi ngược dòng, và vẫn sẽ có những độc giả mới bị cuốn vào dòng chảy của nó.

The Great Gatsby (PG-13) Warner Bros. (143 phút)
Đạo diễn: Baz Luhrmann. Các diễn viên chính: Leonardo DiCaprio, Carey Mulligan, Tobey Maguire.
Đánh giá: ★ ★

Dịch: © Đức Châu @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Star-Ledger


Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên Facebook của chúng tôi