Tác phẩm khoa học giả tưởng không gian mạng mới của Johnny Depp vẫn nhàm
chán và giới hạn cứng nhắc, một phim về những ý tưởng lớn mà, đáng buồn
thay, rất ít trong số đó là độc đáo.
Thật xấu hổ vì đây là phim
đạo diễn đầu tay của Wally Pfister, nhà quay phim đã cho những phim của
Chris Nolan tiêu điểm phong phú, sâu sắc (và là người đoạt giải Oscar
với tác phẩm chóng mặt đa tầng
Inception).
Phần lớn diễn xuất của Depp trong phim thể hiện qua màn hình
Nhưng một nhà quay phim thì không nhất thiết là đạo diễn, nói gì là người kể chuyện, và kịch bản của
Trí tuệ siêu việt – một nỗ lực đầu tay khác từ tác giả Jack Paglen – không cho Pfister có gì để làm.
Câu
chuyện kể về một Johnny Depp bơ phờ – phô diễn giọng ‘lục địa’ snag
trọng khi anh muốn có vẻ suy tư – là một nhà nghiên cứu thiên tài trong
lĩnh vực trí thông minh nhân tạo. Một ngày nọ, anh đoán rằng, con người
và máy móc có thể kết hợp với nhau để trở thành dạng sống thần thánh và
toàn năng.
Nhưng rồi số phận nghiệt ngã ập đến – ngay vào Depp và vợ anh Rebecca Hall, thời khắc để hợp nhất tâm trí đã đến.
Chuyện
gì xảy ra tiếp theo? Ồ, bạn biết chuyện gì tiếp theo mà – ít nhất nếu
bạn lớn lên trong trường phái khoa học giả tưởng kiểu cũ như
2001 và
Colossus: The Forbin Project. Máy-tính-Depp trở nên mạnh mẽ hơn, ngạo mạn hơn, nhanh chóng tích lũy tiền, rồi sức mạnh, rồi cả quân đội.
Nhân vật của Rebecca Hall (phải) kẹt cứng trong vẻ lo lắng chẳng bao giờ dứt
Mọi thứ đều dễ đoán, và Pfister và dàn diễn viên chẳng làm thêm điều gì
để phá bỏ mọi giả định từ đầu của chúng ta. Depp gọi điện đến, hay là
dùng skype, diễn xuất của anh (phần lớn công việc nhàm chán của anh được
thể hiện qua màn hình) và nhân vật người tốt Rebecca Hall kẹt cứng
trong vẻ lo lắng chẳng bao giờ dứt.
Thêm Morgan Free với giọng
nói thông thái, một băng khủng bố mạng do Kate Mara mắt gấu trúc cầm đầu
và cả một hang ổ thế giới ngầm lạm dụng tính cả tin trong phim về Bond
thời giữa những năm 60, bạn sẽ có một phim chỉ việc cắt-và-dán.
Thật
xấu hổ vì – không ngạc nhiên - Pfister thể hiện một sự kiểm soát hình
ảnh thực thụ. Anh đặc biệt thích xây dựng sự căng thẳng bằng những cảnh
phim quay chậm tỉ mỉ, và nhấn mạnh sự lạnh lẽo của công nghệ bằng dựng
cảnh toàn màu trắng.
Nhưng không như
Inception cực kỳ xoắn não,
Transcendence không hề nắm lấy ý niệm mà nó đã đưa ra, bám vào một kịch bản tài năng nhưng tha hóa đã lỗi thời từ mùa đầu tiên của
Star Trek, và kết thúc với một tiếng rên rỉ bị bóp nghẹn.
Morgan Freeman (trái) trong một cảnh phim
Cũng không hẳn là không có nhiều chuyện để nói – nhiều đấy – về trí
thông minh nhân tạo ở đây. Nhưng thực sự thông minh ư? Đáng buồn là
không được vậy.
Lưu ý phân loại: Phim bao gồm cảnh bạo lực và ngôn từ thô tục.
Transcendence (PG-13) Warner Bros. (119 phút)
Đạo diễn: Wally Pfister. Diễn viên chính: Johnny Depp, Rebecca Hall, Morgan Freeman.
Đánh giá: ★ ★
Dịch: © Nhật Nguyên @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Star-Ledger
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi