Có những phim hay nhất mọi thời đại thì cũng có những phim tệ hại nhất mọi thời...
2013 gần như là một năm tuyệt chưa từng có đối với nền điện ảnh. Nhưng
có đỉnh cao thì cũng có vực sâu, và năm 2013 có một số thứ rơi xuống
thấp đến kinh ngạc. Những cái tên đấy làm cho những bộ phim thú vị của
2013 có phần bớt vui đi chút đỉnh, do trước đó ta đã phải chịu đựng tất
cả đống rác rưởi này.
Không có một thể loại duy nhất nào. Có hàng
đống phim kinh dị dở ẹc, nhưng số lượng phim hài và phim ly kỳ không ra
gì cũng chẳng kém. Những bộ phim tệ nhất năm 2013 khi bốc mùi lên thì
chả có giới hạn gì: gần như mọi lúc, mọi nơi.
Khi nhìn lại, điện
ảnh 2013 đã tuyệt vời như thế nào, đừng quên đây cũng là một năm khó
khăn. Những bộ phim tệ hại này khiến ta đề cao phim thực sự hay.
1. Texas Chainsaw 3D
Bom tấn đầu tiên của năm 2013 và cho đến tận cuối năm, vẫn là một trong
những phim hoàn toàn tệ hại. Nhà sản xuất mới (cũng là những nhà khoa
học tên lửa đằng sau loạt phim
Saw đáng ghét) có ý tưởng thiên tài khi thử kết hợp
Texas Chainsaw Massacre
nguyên gốc, một tuyệt tác không thể chối cãi của văn hóa đại chúng với
cái mới, cốt chuyện phần nhiều là vô nghĩa, kể cả khi lấy bối cảnh hàng
chục năm sau đó. (Nếu có cố chắp nối các thứ lại, cuối cùng vẫn chẳng ra
gì.) Mặc dù phải nói là các nhà làm phim thật tử tế khi ít nhất đã cố
gắng tôn vinh ký ức và tinh thần từ bản gốc tuyệt vời của Tobe Hooper,
phim lại diễn ra như thể một màn hát karaoke tệ hại hơn là một phiên bản
kế thừa thích đáng. Mọi thứ từ cái mặt nạ cho đến màn giết chóc rồi
những nhân vật đần độn đều không ổn, làm bộ phim thậm chí đáng trách hơn
cả việc thiếu thốn ý thức xã hội và khía cạnh châm biếm. Tuy nhiên,
nhiều khía cạnh đáng được trao giải cho vai nữ chính Alexandra Daddario
ít nhất cũng làm bộ phim phần nào có thể xem được.
2. The Internship
Với
The Internship (đã phát hành ở Việt Nam với tựa
Thực tập sinh), những nhà làm phim cố thuyết phục chúng ta rằng sáu năm trôi qua trong nháy mắt kể từ thời
Wedding Crashers nhưng cặp đôi hài hước Owen Wilson và Vince Vaughn vẫn xoay sở thế nào đấy để đem lại sự hài hước và thuyết phục. Những gì
The Internship
thực sự dạy ta là chả có gì trong đấy là thật hết, đặc biệt khi các
diễn viên dính vào tình huống dở hơi của một bộ đôi trung niên đang thực
tập ở Google (một nơi cực kỳ sáng láng-hạnh phúc đến nỗi bạn cứ chờ mãi
cầu vồng diệu kỳ xuất hiện, khả năng là từ logo màu cầu vồng của
Google). Khá đau đớn cũng chẳng hài hước gì khi phải nói rằng người cứu
bộ phim thoát khỏi thất bại toàn tập là vai diễn khách mời đáng nể của
Will Ferrell; còn nếu không, bộ phim này còn tệ hơn tài khoản Gmail bị
sập.
3. The Host
Năm nay có nhiều tác phẩm chuyển thể từ tiểu thuyết cho giới trẻ gặp
thất bại (chút nữa sẽ giới thiệu tiếp), nhưng có vẻ như, nếu liên kết
chúng lại, kết quả sẽ là
The Host (đã phát hành ở Việt Nam với tựa
Vật chủ). Dựa trên tiểu thuyết của tác giả
Chạng vạng đình đám Stephanie Meyer, kịch bản và đạo diễn bởi nhà làm phim
Gattaca
Andrew Niccol, bộ phim lấy bối cảnh xã hội tương lai trong đó những
người ngoài hành tinh lấp lánh xâm chiếm cơ thể con người làm vật chủ.
Nhân vật chính là một cô gái trẻ (do Saoirse Ronan tài năng phi thường
đảm nhận), cơ thể con người của cô từ chối tiếp nhận sự xâm chiếm của
người ngoài hành tinh. Phần lớn bộ phim diễn ra trong đầu cô, khi hai
thực thể độc lập đấu lại nhau để giành quyền kiểm soát. Trong khi chuyện
này có vẻ đem lại kết quả trên giấy thì trên màn ảnh rộng, nó tẻ ngắt
vô cùng, còn thế giới tương lai mà đạo diễn Niccol tạo ra cũng chẳng hề
hấp dẫn (vì lý do nào đấy mọi bề mặt đều lấp lánh ánh bạc). Đối với một
bộ phim về cô gái trẻ có đến hai nhân cách sống trong cơ thể mình, đây
quả thực là một trải nghiệm rỗng tuếch.
4. The Incredible Burt Wonderstone
Một bộ phim dường như được chuyên cơ chở từ 25 năm trước đến,
Wonderstone
có sự tham gia của Steve Carell trong vai một nhà ảo thuật vụng về ở
Las Vegas mà công việc thường ngày (cùng người cộng sự Steve Buscemi)
đang rất cần một luồng gió mới. Thay vì thay đổi thời gian, và trực tiếp
cạnh tranh với đối thủ “sắc cạnh” (Jim Carrey), anh bám lấy phương pháp
thử và đúng và xuất hiện như một con khủng long cứng đầu, lỗi thời. Có
rất ít những thứ thậm chí chỉ tàm tạm trong
Incredible Burt Wonderstone;
việc đây là một trong những phim cuối cùng có sự xuất hiện James
Gandolfini chỉ như xát muối vào vết thương. Thậm chí làm một phim xem
tạm trên máy bay cũng không đạt yêu cầu.
5. Movie 43
Vai diễn kinh khủng của Hugh Jackman trong Movie 43
Một hợp tuyển hài hước đáng ngượng mà cũng được phát hành lại có một
êkíp tài năng đáng kinh ngạc đứng đằng sau (bao gồm các đạo diễn như
Griffin Dunne, Brett Ratner và James Gunn) và cả trước máy quay (đến
chính người viết cũng không hiểu làm sao Hugh Jackman có thể xóa đi
những múi cơ bắp được), mà, tất nhiên, không ngăn cản nó trở thành một
bộ sưu tập đáng ghét của sự phân biệt giới tính, xem thường phái nữ, bài
trừ đồng tính, và đơn giản là không hề hài hước. Những phác thảo tạo
nên bộ phim bao gồm những chủ đề nóng bỏng như kinh nguyệt, máy iPod
khổng lồ kích cỡ ngang với con người với bộ phận sinh dục của kẻ sát
nhân, và một người đàn ông có cặp tinh hoàn treo lủng lẳng trên cổ (phần
đó, ngạc nhiên thay, là vai của Jackman).
6. The Evil Dead
Mọi chuyện dẫn đến ngày
The Evil Dead phát hành làm nó có vẻ
giống như một trải nghiệm cơ bản trong những phim kinh dị bá đạo: bộ
phim được sự chứng thực bởi những nhà làm phim độc đáo như Sam Raimi,
Rob Tapert và Bruce Campbell (tất cả đều trở lại giúp đỡ việc sản xuất),
một đạo diễn trẻ người nước ngoài thú vị đằng sau máy quay (Fede
Alvarez), trailer đáng sợ, và một suất chiếu mở màn tại Liên hoan phim
South by Southwest (SXSW) tại Austin, bang Texas, một nơi nổi tiếng chỉ
trưng bày thứ 'ngầu' nhất trong những thứ 'ngầu'. Ngoài ra, đương nhiên,
hóa ra nó lại là một câu chuyện tê liệt, vô nghĩa, được kể tẻ nhạt,
trong đó những xô máu được sử dụng nhằm cố gắng bù lại những thiết sót
trong kể chuyện, sự thiếu hài hước tẻ nhạt và sự phát triển nhân vậtxanh xao vàng vọt . Khi bộ phim diễn ra, đầy đủ chân cẳng bị cắt rời và một cơn
mưa máu đúng theo nghĩa đen, bộ phim đi từ sợ hãi đến tởm lợm và đơn
giản là trợn tròn con mắt. Kinh dị, kinh dị.
7. The Mortal Instruments: City of Bones
Cảnh trong phim
Đầu năm 2013, một phim chuyển thể từ tiểu thuyết cho giới trẻ khá ổn là
Beautiful Creatures (đã phát hành ở Việt Nam với tựa
Gia tộc huyền bí),
một câu chuyện giả tưởng hơi hướng gothic miền nam về phù thủy. Cuối
năm 2013, một trong số những phim chuyển thể từ tiểu thuyết cho giới trẻ
tệ nhất (bên cạnh, như khán giả đã biết,
The Host),
The Mortal Instruments: City of Bones / Vũ khí bóng đêm: Thành phố xương. Cả hai đều tệ hại tại phòng vé. Nhưng trong khi
Beautiful Creatures
có một kịch bản dí dỏm với các diễn viên hạng A có được những giây phút
cực kỳ thú vị khi diễn cường điệu (trong số đó là Emma Thompson và
Jeremy Irons),
The Mortal Instruments: City of Bones rành rành
là một công việc vất vả với các diễn viên hoặc là chán nản hoặc là đang
làm nhiều việc một lúc (những người như Jonathan Rhys Meyers và Jared
Harris). Cốt chuyện cũng rành rành là một mớ hỗn độn, đầy đủ những thứ
thần bí nhảm nhí về thiên thần rồi ác quỷ và Chúa mới biết cái gì nữa
(theo khía cạnh nào đó có cả người sói), thậm chí không có niềm tin cần
thiết để khán giả cảm thấy không phải là họ chỉ đang theo dõi
Twilight được đắp lại một cách đầy nhạo báng.
8. Getaway
Một mẩu tin hài hước từ quá trình sản xuất
Getaway, một trong
những bộ phim cuối cùng Joel Silver sản xuất cho hãng Warner Bros trước
khi bị đá ra vỉa hè, đó là người ta quay các cảnh đua xe tại thị trấn
được cho là đẹp như tranh vẽ ở Sofia, Bulgaria còn tất cả những cảnh
trong nhà là tại Atlanta, bang Georgia, Mỹ. Bộ phim truy đuổi nặng nề
này được quay chả ra sao và được ghép lại với nhau thành một mớ mà gần
như không thể đoán được rằng một hãng phim lớn ở Mỹ có thể phát hành, nó
còn có nét nhục nhã độc đáo khi có sự góp mặt của Ethan Hawke, trở lại
ngay sau thành công của
Before Midnight (một bộ phim gần như tuyệt hảo được giới phê bình yêu thích) và
The Purge
(một phim ăn khách đầy bất ngờ mùa hè vừa rồi). Thêm vào mớ hỗn độn này
là Selena Gomez trong vai một kẻ cướp xe kém thuyết phục nhất mọi thời
đại còn Jon Voight đem lại một giọng nói đáng sợ bên đầu kia điện thoại,
và
Getaway là một bộ phim truy đuổi mà bạn chỉ muốn thoát ngay khỏi nó.
9. Carrie
Chloe Grace Moretz (trái) và Julianne Moore trong bản làm lại bộ phim kinh dị nổi tiếng Carrie
Không giống những phim kinh dị khác ra rạp năm 2013, có lý do để tin rằng
Carrie
sẽ thực sự khá khẩm. Câu chuyện phi thời gian của Stephen King dường
như đã đến thời điểm chín muồi để làm lại, tài năng và nhiệt huyết của
nhà làm phim Kimberly Peirce (người từng nói cô được sự cầu chúc của đạo
diễn Brian De Palma), còn dàn diễn viên họ tập hợp được, bao gồm Chloe
Grace Moretz đảm nhận vai chính trên tựa phim cùng Julianne Moore vào
vai người mẹ phản Chúa. Thay vì là một bản tân trang khéo léo,
Carrie
như một bù nhìn cũ xỉn, chẳng hề vui thú gì khi nhại lại phim gốc và
dường như không dám thử thách, bị gán nhãn R vì ngôn ngữ hơn là những
cảnh rùng rợn. Moretz hóa ra lại quá dễ thương để vào vai Clarrie còn
Moore lại quá giả tạo. Bộ phim còn giống bản gốc đến nỗi biên kịch của
phim gốc cũng có tên trong phần giới thiệu. Đấy mới là điều đáng sợ.
10. I Give It a Year
Một cảnh phát ngượng trong phim I Give It a Year
Một bù nhìn khổng lồ khác ra mắt tại SXSW, bộ phim hài đến từ Sacha
Baron Cohen tưởng như sẽ vui vẻ dí dỏm ở thể loại phim hài-tình cảm đang
dần phát ngán. Nhưng thay vì diễn giải nó ra, bộ phim chỉ gia cố lại
tất cả những khuôn sáo, xào lại những mỹ từ quen thuộc, và tình huống
không hề hài hước gì dẫn tới việc xác định thể loại. Với một dàn diễn
viên có tiếng như Rose Byrne, Rafe Spall, Anna Faris, Simon Baker và
Stephen Merchant, khán giả mong ít nhất cũng phải nặn ra được tí
chút buồn cười, nhưng thay vào đó chỉ một bộ sưu tập khủng khiếp của
những câu đùa nhảm nhí và những trò khôi hài đáng thẹn.
Dịch: © Ngô Bình @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Moviefone
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi