Tại Liên hoan phim Cannes năm nay, dường như những chuyện giật gân đều được đoán trúng: Once upon a Time... in Hollywood của Quentin Tarantino là chiếc vé nóng nhất, và nhà làm phim người Hàn Quốc Bong Joon Ho sẽ thắng Cành cọ vàng. Thế nhưng Mektoub, My Love: Intermezzo của Abdellatif Kechiche mới khiến thiên hạ bàn tán, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Bộ phim dài gần bốn giờ đã gây ra một vụ ầm ĩ, không chỉ vì thời lượng ê
mông (phần lớn dành vào việc quan sát những cô gái tuổi teen khêu gợi
nhảy twerk theo tiếng nhạc điện tử thình thình), mà còn vì một cảnh kích
dục dài 15 phút, quay thực đến nỗi lập tức khiến người ta đặt câu hỏi
liệu có phải là “làm thật” không.
Mektoub, My Love: Intermezzo gây tranh cãi của Abdellatif Kechiche trình chiếu ở Cannes 2019
|
Cảnh tình dục là mặt hàng lâu đời ở Cannes. Hồi năm 2003, đạo diễn
Vincent Gallo đã khiến khán giả ở Cannes phẫn nộ với cảnh anh nhận “oral
sex” từ Chloë Sevigny trong
The Brown Bunny. 10 năm sau, người xem phải đối mặt với nhiều cảnh đàn ông cương cứng đủ mức độ trong
Stranger by the Lake, tiếp theo là cảnh sex 17 phút trong câu chuyện đồng tính nữ tuổi mới lớn
Blue Is the Warmest Color của Kechiche.
Các nữ diễn viên trong
Blue Is the Warmest Color
tâm sự rằng họ cảm thấy bị Kechiche đối xử không tốt trên trường quay
bộ phim đó. Năm nay, ông phải đối mặt với những cáo buộc đã cho các diễn
viên trẻ trong phim Intermezzo nốc rượu cho đến khi họ thực hiện các
hành vi tình dục thực sự trước máy quay. Khi tranh cãi đang diễn ra ở
Riviera, khán giả Mỹ đổ xô đi xem
John Wick 3, bộ phim chen giữa hai ‘hit’ lớn là
Avengers: Endgame và
Aladdin. Một phim là đen tối, ái bạo lực, một là phim truyện tranh, một là truyện cổ tích Disney, tất cả đều kiên quyết không-tình dục.
Louise Brooks (giữa) trong Pandora’s Box (1929)
|
Thế nên mô hình quen thuộc lặp lại: Mùa hè ở Mỹ bắt đầu với vụ
mùa mới những phim tình dục lộ liễu, chủ yếu là phim châu Âu khởi hành từ
Cannes đi một vòng các liên hoan phim và cuối cùng có đợt chiếu ngắn
ngủi ở các rạp chiếu phim nghệ thuật, trong khi Hollywood tuôn ra mặt
hàng chính là những phim giải trí thoát ly thực tế và phim trẻ em lành
mạnh. Giữa hai kênh đó, cảnh sex kinh điển — một thời từng là dòng phim
chủ lưu, hết sức hào nhoáng, dành cho người lớn — hầu như đã bị lãng
quên và bị bỏ qua, trả về cho những vùng biên bí ẩn của nhiều thế hệ
trước.
Tình dục luôn là một phần của điện ảnh Mỹ: Chín mươi năm
trước, Louise Brooks đã gây xôn xao khán giả bằng sự khiêu dâm trơ trẽn,
vô cùng phấn khích của cô trong phim câm kinh điển
Pandora’s Box.
Vào cuối những năm 1920 và đầu những năm 1930, trước khi thực thi kiểm
duyệt theo Bộ luật Hays, các hãng phim đã cạnh tranh xem ai có phim táo
bạo nhất, và khoái chí khi những thứ đồi trụy qua mặt được những ban bệ
đoan chính.
Brigitte Bardot (phải) trong And God Created Woman (1956)
|
Mặc dù Thời kỳ hoàng kim của Hollywood - trong đó ngành công nghiệp tự
kiểm duyệt bằng Luật chế tác — đã tạo ra một số cách bóng gió khêu gợi và
những giải pháp tránh né khéo léo, nhưng mãi đến những năm 1950 và 1960,
khán giả Mỹ mới có thể xem những bộ phim từ châu Âu hậu chiến, tình dục
không chỉ trở nên kích thích mà còn hết sức đáng kính: những phim như
And God Created Woman và
Belle de Jour
trình bày một quy chuẩn mới với dân ghiền xinê biết che đậy bản năng
nhục dục bằng thuật ngữ chủ nghĩa hiện thực khoái lạc trí thức, tự do
biểu lộ và không thỏa hiệp.
Tất nhiên, ngay cả những tác phẩm nhập khẩu nghệ thuật nhất cũng đủ nước đôi để có điều đó theo cả hai cách:
The Last Tango in Paris
năm 1972 chỉ là một ví dụ về những gì có thể đạt được từ tầm quan trọng
văn hóa được giới phê bình ban tặng trong khi tự do công khai hút khách
bởi nội dung tai tiếng nhất của nó — trong trường hợp này, là cảnh
Marlon Brando dùng một thỏi bơ để bôi trơn trong cảnh cưỡng hiếp bạn
diễn Maria Schneider.
Kim Basinger và Mickey Rourke trong phim 9½ Weeks (1986)
|
Nhưng những bộ phim này đã phôi thai cho một thế hệ các nhà làm phim có
lý tưởng điện ảnh được định hình trong thời đại đó, và về sau đã mang
lại sự nhạy cảm khác lạ cho Hollywood. Những năm 1980 và đầu những năm
1990 là thời kỳ hoàng kim của những cảnh sex có thể nóng và nặng nhưng
vẫn nằm trong giới hạn thưởng thức có gu: Những phim như
An Officier and a Gentleman,
Body Heat,
9½ Weeks,
Fatal Attraction và
Basic Instinct
là những phim phải-xem, không chỉ vì cốt truyện đầy thắt nút mà còn vì
những cảnh sex được dàn dựng một cách nghệ thuật và đôi khi, khêu gợi
chính đáng.
Có thể cho rằng, sự quyến rũ và khêu gợi trên phim
hầu như luôn kích thích hơn bản thân hành động đó — xem nụ hôn dài của
Cary Grant và Ingrid Bergman trong
Notorious hoặc Kevin Costner vẽ móng chân của Susan Sarandon trong
Bull Durham.
Nhưng khi một cảnh sex hiệu quả — khi nó tồn tại vì những lý do xác
thực hơn là giá trị gây sốc hoặc những tiếng cười khúc khích ngây thơ và
tìm cách thu hút người xem sâu sắc hơn là khiêu dâm — nó là ví
dụ điển hình cho một trong những điều hiếm hoi mà điện ảnh làm tốt nhất.
Những cảnh sex được xây dựng tốt có khả năng tạo ra cảm xúc thể xác bộc
phát sảng khoái — và hài lòng — như bật cười lớn hoặc khóc ngon lành.
Như nhà phê bình Jonathan Rosenbaum đã lưu ý, sex trên phim “là hiệu ứng
đặc biệt tột bậc”.
Và bây giờ, hầu đã như biến mất.
Michael Douglas và Sharon Stone trong Basic Instinct (1992)
|
Chúng ta biết tại sao. Với việc phim khiêu dâm bùng nổ trên internet,
người xem tìm kiếm cảm giác mạnh đã truy cập ngay vào một vũ trụ riêng
tư, rẻ tiền của sự hài lòng đa dạng. Trong khi Hollywood đi theo mô hình
kinh doanh xoay quanh hoài niệm của cả một thế hệ bùng nổ trẻ em và
phim chuỗi loại PG-13, truyền hình cáp và dịch vụ phát trực tuyến đã tìm
thấy thị trường ngách, tham gia vào lợi thế trên cơ kiểu của những phim
như
Game of Thrones về bạo lực và tình dục.
Những phim như
Brokeback Mountain và
Milk,
đột phá trong việc giới thiệu các nhân vật nam đồng tính, tránh xa
chuyện mô tả cơ chế gần gũi nhất của quan hệ tình dục nam, trước sự sửng
sốt của những người xem muốn thấy tình dục của họ được thể hiện và bình
thường hóa. Nhưng đó là thời kỳ mà tình dục đồng tính bị coi là chuyện
ép buộc và lo lắng (như trong
Shame của Steve McQueen) hoặc để bọn trẻ choai cười (như trong các phim hài kiểu của Judd Apato).
Taron Egerton trong vai Elton John và Richard Madden trong vai John Reid, người yêu của anh trong Rocketman
|
Ngày nay, dù là trong
Long Shot hay
Rocketman, cảnh
sex đã được giảm xuống thành tốc ký, một quy tắc ngôn ngữ có thể nhận ra
ngay lập tức bắt đầu bằng một số màn dạo đầu khôi hài hay tán tỉnh, cắt
đến chút cảnh da thịt (đủ trang nhã để tôn trọng các điều khoản không
khỏa thân của diễn viên), sau đó thận trọng cắt hết khi mọi thứ trở nên
thật. Bạn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo mà, máy quay dường như cho
chúng ta biết. Bạn có thực sự muốn nghe nói ra không?
À, vâng.
Khi tước đi của khán giả một cảnh sex thực sự hay, là đang tước đi những
gì từng là một trong những cái thú lớn nhất khi đi xem phim, một phần
của ngôn ngữ điện ảnh kinh điển, khi được biên đạo với sự gợi cảm và
nhạy cảm, có thể là một giải trí đích thực — thậm chí có thể là nghệ
thuật tuyệt vời — đáng nhớ chứ không chỉ là một clip khiêu dâm trên
Pornhub.
Hơn nữa, bạn đang giả vờ xây dựng một thế giới dựa trên
chủ nghĩa hiện thực hoàn toàn không có một trong những yếu tố — và niềm
vui — cốt lõi trong trải nghiệm của con người. Cứ như thể Hollywood — quá chú trọng khán giả gia đình, thanh thiếu niên và thị trường toàn cầu
— đã coi người lớn cứ như là người chỉ quan tâm đến việc xem lại những
trò giải trí của họ thời trẻ.
Kechiche thắng Cành cọ vàng tại Cannes với Blue is the Warmest Color (2013)
|
Về nhiều mặt, sự nhát gan đó phản ánh một nền văn hóa đã tìm ra những lý
do chính đáng để từ bỏ tình dục trong phim ảnh, hoặc ít nhất là nhìn me
mé. Ba mươi năm trước, đại dịch AIDS đã làm cho tình dục nóng bỏng,
buông tuồng trong phim không chỉ là vô trách nhiệm mà còn không thực tế.
Trước phong trào #MeToo, những gì người xem từng chấp nhận là gợi cảm
đang được đánh giá lại với bối cảnh “nhãn quan đàn ông” trong điện ảnh,
trong đó phụ nữ được miêu tả như đồ vật, trần trụi và chỉ để thỏa mãn
đàn ông.
Những câu chuyện về Maria Schneider cảm thấy bị thao túng và lạm dụng trên phim trường
Last Tango, hay các nữ diễn viên của Kechiche thể hiện sự nghi ngờ tương tự về cách họ bị đối xử trong
Blue Is the Warmest Color,
khiến ta chưng hửng nhận ra rằng, quá thường xuyên là, niềm vui thị
giác của chúng ta đã được tạo ra bằng một quá trình sản xuất bóc lột và
vô nhân đạo. (Viết về cảnh quay dâm dật của Kechiche trong
Mektoub, My Love: Intermezzo, cũng như khả năng các diễn viên bị ép buộc, nhà phê bình Caroline Tsai gọi bộ phim là “vi phạm nhân quyền”.)
Đạo diễn thắng giải Oscar Alfonso Cuaron tập trung vào mối tình tay ba trong phim đường trường Y Tu Mama Tambien (2001) của Mexico
|
Điều đó khiến cho cả một quần thể người xem phim đi đến chỗ nhận ra thị
hiếu của chúng ta đã được hình thành và bị bóp méo như thế nào bởi những
bộ phim thể hiện dục vọng từ một quan điểm nam tính áp đảo, và cách
chúng ta điều hòa ống kính có vấn đề đó với những hình ảnh mà chúng ta
vẫn thấy là... nóng bỏng. Nếu cảnh cầu thang đầy dục vọng, hung hăng,
phức tạp cảm xúc trong
A History of Violence là sai, tác giả không muốn mình đúng.
Chắc
chắn, những tưởng tượng gợi tình mà các đạo diễn nam áp cho người xem
trong gần một thế kỷ không còn nữa thì cũng đáng tiếc. Nhưng có phải
kiêng khem hoàn toàn là lựa chọn duy nhất của chúng ta? Với các nhà làm
phim trẻ được Disney-Marvel thu nạp, và với việc thế hệ thiên niên kỷ và
Thế hệ Z được báo cáo là ít quan hệ tình dục hơn so với thế hệ trước,
có cảm giác sự trong trắng trên màn ảnh là thận trọng nhưng không là một
chuẩn bình thường mới được chào đón.
Professor Marston and the Wonder Women của Angela Robinson
|
Và không có vẻ là do nghệ sĩ không có khả năng làm tình dục đúng cách:
Các nhà sản xuất hiện đang thuê “điều phối viên cảnh thân mật” để đảm
bảo các cảnh sex được dàn dựng với sự tôn trọng phù hợp dành cho những
giới hạn thể xác và sự lành mạnh tâm lý. Thỉnh thoảng các bộ phim đã
xoay xở để đề xuất một hướng đi: Tam giác tình yêu quyến rũ dịu dàng của
Alfonso Cuarón trong
Y Tu Mamá También và miêu tả ấm áp, nhân văn sâu sắc trò chơi tình dục nhiều đối tác trong
Professor Marston and the Wonder Women
của Angela Robinson, hay sự hài lòng của Meg Ryan trong tay (và những
thứ khác) của Mark Ruffalo trong phim ly kỳ đô thị nữ quyền
In the Cut của Jane Campion. Ngay cả
Fifty Shades of Grey
cũng đưa ra một ngữ pháp mới có hiệu quả, khiến cho sự đồng thuận trở
thành một phần kích thích của màn dạo đầu chứ không làm xẹp đi cơn hứng
tình.
Với may mắn, một thế hệ biên kịch, đạo diễn và diễn viên
mới — chìm đắm trong văn hóa tình dục xuyên giới tính, chống miệt thị — sẵn sàng phục hồi tình dục là một yếu tố quan trọng của phong cách chủ
đạo. Trong khi đó, khi các hãng phim sử dụng họ cố gắng tìm ra cách cạnh
tranh với truyền hình đỉnh cao và các kênh phát trực tuyến mọc lên
nhiều hơn bao giờ hết, họ có thể muốn nhớ lại lịch sử của chính mình:
Những cảnh tượng hoành tráng và kinh dị khiến người ta vào rạp, thì
những cảnh âu yếm tuyệt vời kiểu cũ cũng thế.
Dakota Johnson và Jamie Dornan trong Fifty Shades of Grey
|
Không phải chúng ta hết muốn đi xem phim; mà là những bộ phim đã thôi làm chúng ta có hứng.
Dịch: © Ngân Mai @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Washington Post