Với quá nhiều phim gắn với tên tuổi mình, Cruise rất có duyên với các
nhà phê bình, và do phải giới hạn trong 10 tác phẩm giành được thiện
cảm của giới phê bình nhất, tác giả bài viết phải loại ra một số bộ phim
được người hâm mộ yêu thích (thật đáng tiếc cho
War of the Worlds và
Last Samurai).
Tuy nhiên, tác giả bài viết cho rằng bạn sẽ tìm ra nhiều tuyệt phẩm của
Tom Cruise trong danh sách này, được chọn lọc từ những năm cả trước và
sau khi anh nổi tiếng vì “ngược đãi” đồ nội thất của Oprah hơn là diễn
xuất. Nào, cùng tới tòa nhà của Tom Cruise trên con đường ký ức nhé!
10. Magnolia (1999)
Sau thành công ngoạn mục của
Boogie Nights, New Line cho đạo
diễn Paul Thomas Anderson toàn quyền hành động trong dự án tiếp theo của
ông – và ông đã tận dụng tối đa lợi thế này, kể một câu chuyện hư cấu
kéo dài hơn ba giờ đồng hồ về cuộc sống của các cư dân ở thung lũng San
Fernando. Quá nhiều phân tích nghiêm túc dành cho
Magnolia đến
nỗi sẽ thật ngớ ngẩn khi cố gắng tìm hiểu về bộ phim ở đây, ngay cả tóm
tắt sơ lược cũng đòi hỏi quá nhiều chỗ. Vậy nên, nói vừa đủ thì, vào vai
bậc thầy nhếch nhác “tự thân vận động” Frank Mackey là biện pháp hoàn
hảo cho Tom Cruise để giũ sạch những năm anh bỏ ra để thực hiện
Eyes Wide Shut
của Stanley Kubrick – và mặc dù bộ phim không dựa vào diễn xuất của
anh, đóng góp của anh trong bộ phim này vẫn được nhiều nhà phê bình khen
ngợi, ví dụ như Chris Gore của
Film Threat coi đây là “thể hiện diễn xuất tuyệt vời của Tom Cruise, một trong những bộ phim hay nhất năm 1999.”
9. Tropic Thunder (2008)
Diễn xuất của Cruise trong vai người quản lý xưởng phim thô lỗ Les
Grossman hoàn toàn thu hút mọi sự chú ý, đúng là thành quả ấn tượng khi
xét đến dàn diễn viên bao gồm Robert Downey Jr. với nước da màu, thêm
nữa còn mang về cho Cruise một đề cử Quả cầu vàng. Theo lời Ken Fox của
TV Guide
thì, “Cruise thật đáng sợ. Đây là vai diễn sởn gai ốc nhất – và thú vị
nhất – kể từ sự hiện diện khó quên của anh trong đoạn băng về khoa học
giáo.”
8. Jerry Maguire (1996)
Không chỉ là một bộ phim thành công, đó là một hiện tượng, đưa Bruce
Springsteen vào danh sách 40 ca khúc ăn khách nhất, được năm đề cử Oscar
cho êkíp và dàn diễn viên, và tạo dựng cả sự nghiệp của Renee
Zellweger. Bằng sự kết hợp thể thao với tình yêu – điểm xuyết nhiều
trong kịch bản những câu đùa đáng trích dẫn ngay – Cameron Crowe mở khóa
công thức phim hẹn hò hoàn hảo (và, không trùng hợp, cả núi tiền vé xem
rạp). Trong vai người đại diện thể thao mất công việc được trả lương
cao – và thấy mình trong quá trình, tất nhiên rồi – Cruise mang sức hút
trị giá triệu đôla của anh vào kết thúc lôgic của phim, đây có thể là
nguyên nhân vì sao anh dành thập kỷ tiếp theo để lựa chọn các dự án làm
lu mờ tác phẩm này. Dù có người miễn nhiễm với sức hấp dẫn của bộ phim,
đa số nhà phê bình đồng ý với Kevin L. Laforest của
Montreal Film Journal, khen ngợi
Jerry Maguire như sau, “vô cùng cuốn hút và khôn ngoan hơn phần lớn những bộ phim Hollywood. Cực kỳ thú vị.”
7. Collateral (2004)
Sau nhiều năm đóng vai người tốt (với nụ cười rạng rỡ), Cruise bắt đầu
có chút bồn chồn vào cuối những năm 1990, mạo hiểm đóng kiểu vai phản
diện cả trong những bộ phim được đón nhận nồng nhiệt như (
Magnolia) lẫn không như (
Vanilla Sky). Tuy nhiên, chính
Collateral
của Michael Mann, có lẽ thể hiện khía cạnh mới mẻ, hấp dẫn hơn cả:
Cruise trong vai tên côn đồ trơ trẽn. Kịch bản của Stuart Beattie không
phải là sâu sắc nhất – điều mà nhiều nhà phê bình nhanh chóng chỉ ra –
tuy nhiên sức mạnh của
Collateral xuất phát từ việc Mann kết
hợp Cruise và Jamie Foxx, sắp xếp họ trong những cảnh quay đêm ở Los
Angeles đẹp nhất từng thấy. Mặc dù tác phẩm hành động ly kỳ này mất đi
nhiều ánh hào quang khi phát hành,
Collateral chứng minh thể
loại này vẫn có thể thành công trong những điều kiện thích hợp, thu về
đề cử Oscar và Quả cầu vàng cho Foxx và bình luận nồng nhiệt từ những
người như Bill Clark của From the Balcony, gọi đó là “một trong những bộ
phim hấp dẫn nhất mùa hè.”
6. Rain Man (1988)
Hai năm sau khi đóng chung với Paul Newman, Cruise sánh vai cùng một
huyền thoại diễn xuất khác khi chia sẻ thù lao hàng đầu với Dustin
Hoffman trong
Rain Man của Barry Levinson. Mặc dù tính cách của
Charlie Babbitt đưa Tom Cruise vào con đường quen thuộc hiện giờ –
người hời hợt, tự mãn, vô tích sự trải qua thay đổi trong cuộc sống, trở
thành một người chân chính – tất cả hòa cùng lối làm phim cổ điển hoàn
toàn thú vị mà khán giả (và hầu hết các nhà phê bình) không thể kháng
cự. Vai diễn người mắc chứng tự kỷ Raymond Babbitt của Hoffman thu hút
phần lớn sự chú ý, tuy nhiên bạn diễn của anh cũng đạt được những chú ý
tích cực cho riêng mình từ các nhà phê bình như Jonathan Rosenbaum của
Chicago Reader,
nói rằng “thật thú vị khi thấy Cruise làm việc để thay đổi trong một
hoàn cảnh không được xác định bởi quảng cáo và thổi phồng.”
5. Born on the Fourth of July (1989)
Anh thu về những bình luận tích cực cho vai diễn trong
Rain Man,
song với nhiều cây bút, Tom Cruise hồi cuối thập niên 1980 không có gì
hơn ngoài khuôn mặt đẹp trên những bộ phim đình đám bị phê bình gay gắt
như
Cocktail – những bộ phim được yêu thích trong hoàn cảnh
thích hợp, nhưng thiếu chiều sâu thực tế. Anh tiếp tục củng cố nhận định
đó một năm sau với
Days of Thunder, tuy nhiên với
Born on the Fourth of July
(1989), Cruise đã làm sửng sốt những người đối nghịch bằng vai diễn đau
khổ nhất trong sự nghiệp của anh khi đó, dồn quá nhiều tâm sức vào màn
khắc họa cựu chiến binh Việt Nam bị liệt Ron Kovic, đến nỗi, theo đạo
diễn Oliver Stone, anh gần như chích vào người dung dịch gây liệt tạm
thời. Không phải tất cả các nhà phê bình đều thích
Fourth of July,
nhưng những người bắt được lỗi trong bộ phim thường là vấn đề với đạo
diễn Stone – diễn xuất của Cruise được ca ngợi hầu khắp thế giới;
Emanuel Levy là ví dụ, coi đó là “một trong những vai diễn xúc động,
mạnh mẽ nhất của anh,” còn cây bút của tờ
Variety thốt lên “tuyệt vời”.
4. The Color of Money (1986)
Phần sau muộn màng của bộ phim kinh điển, chỉ dựa vào chất liệu gốc một
cách lỏng lẻo, được chỉ đạo bởi một đạo diễn thừa nhận rằng ông thực
hiện dự án này để tìm nguồn tài chính cho tác phẩm mà mình thực sự muốn
làm.
The Color of Money lẽ ra thất bại, nhưng không – thực ra,
bộ phim được một số đề cử Oscar (và cho Paul Newman giải Nam diễn viên
xuất sắc nhất muộn màng). Bất chấp đánh giá cao ở Tomatometer,
The Color of Money,
gây khá nhiều bình luận khác nhau khi phát hành, bị Siskel và Ebert phủ
nhận, và những lời than về “phần tiếp theo không cần thiết” từ những
người khác. Đúng là, tác phẩm này không sánh được với
The Hustler
– nhưng ít phim làm được như thế, và Newman làm nổi bật diễn xuất tốt
nhất của Cruise răng to, trẻ trung, hấp dẫn khó cưỡng. Theo lời của
Angie Errigo của
Empirer Magazine thì “thật vui khi xem hai bậc thầy (Scorsese và Newman) thoải mái trong công việc, và một người, Cruise, đang phát triển.”
3. Minority Report (2002)
Ý tưởng ban đầu là phần tiếp theo của tác phẩm cũng lấy cảm hứng từ Philip K. Dick,
Total Recall,
Minority Report
trải qua nhiều năm phát triển với những góc quanh và bước ngoặt – bao
gồm việc mất dàn diễn viên phụ mà ban đầu bao gồm Meryl Streep, Matt
Damon, và Cate Blanchett – trước khi cuối cùng ra rạp vào năm 2002. Là
điển hình cho một câu chuyện của Dick,
Report đưa ra các câu
hỏi thú vị về tác động về mặt đạo đức của công nghệ không bị giới hạn,
và cái nhìn bi quan – không nói đến cốt truyện rắc rối, khó hiểu – thể
hiện sự tiến bộ của một đạo diễn và diễn viên mà các tác phẩm ban đầu bị
đánh đồng với cảnh phim màu sáng sủa của phim bom tấn thập niên 1980.
Điều quan trọng hơn với Fox và các cổ đông của DreamWorks là, phim thành
công toàn diện cả về mặt phê bình và thương mại, thu về trên 350 triệu
đôla toàn cầu và những bài ca ngợi nhiệt liệt từ những người như Todd
Gilchrist của FilmStew, cho rằng đây là “một bộ phim dành cho các nhà
phê bình sành sỏi cũng như cho đám đông nhai Goober.”
2. Mission: Impossible Ghost Protocol (2011)
Với các loạt phim, phần bốn hiếm khi được các nhà phê bình đánh giá cao – đặc biệt khi
Mission: Impossible – Ghost Protocol
ra mắt năm năm sau phần ba, do một người được biết đến chủ yếu nhờ đạo
diễn phim hoạt hình chỉ đạo, tác phẩm không hẳn có lợi thế. Nhưng lạ
thay,
Ghost Protocol rốt cuộc không chỉ thành công với các nhà
phê bình cũng như khán giả mà còn được đánh giá cao nhất của Tomatometer
trong cả loạt phim cùng tổng doanh thu toàn cầu 693 triệu USD. “Bộ phim
tồn tại chỉ để làm người ta sững sờ và hồi hộp,” Ian Buckwalter của NPR
nhận xét, “và với chừng mực đó, tác phẩm cho thấy sự tinh thông, không
bao giờ chậm chạp bất chấp thời lượng 133 phút.”
1. Risky Business (1983)
Đây không phải là phim đầu tay của Cruise, nhưng với đa số chúng ta,
Ricky Business là
Ground Zero
đối với vị thế siêu sao điện ảnh của Tom Cruise – và với lý do hợp lý.
Thực ra có nhiều lý do hợp lý, bao gồm phong cách đạo diễn dữ dội của
Paul Brickman, bản nhạc cổ điển của Tangarine Dream, diễn xuất trẻ trung
của Rebecca De Mornay, và – tất nhiên – cảnh mẫu mực khi nhân vật Joel
Goodson của Cruise mừng chuyến đi ra khỏi thị trấn của cha mẹ anh bằng
việc mặc quần lót nhảy quanh nhà. Bị gộp chung với nhiều phim hài giới
tính vị thành niên của thập kỷ, song
Risky Business thực chất tăm tối hơn đa số phim đó, và gợi so sánh với
The Graduate
từ chính Roger Ebert, người gọi đây là “một trong những bộ phim châm
biếm khéo léo nhất, khôi hài nhất, dễ hiểu nhất trong thời gian dài.”
Trong
trường hợp bạn đang phân vân, dưới đây là danh sách 10 bộ phim hay nhất
của Tom Cruise theo đánh giá của các thành viên trang web Rotten
Tomatoes:
1. Rain Man -- 88%
2. Magnolia -- 88%
3. Interview with the Vampire -- 85%
4. Mission: Impossible Ghost Protocol -- 85%
5. A Few Good Men -- 83%
6. Top Gun -- 82%
7. The Last Samurai -- 82%
8. The Outsiders -- 81%
9. Collateral -- 79%
10. Minority Report -- 74%
Dịch: © Xuân Hoa @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Rotten Tomatoes
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi