Bình luận phim

Inside Out: Pixar và Disney trở lại đỉnh cao

21/08/2015

Này là cơn giận dữ, trận khóc lóc, hay bùng nổ những lời mỉa mai – cô bé 11 tuổi Ridley rõ ràng không biết kiểm soát cảm xúc của mình. Và đó là vì chúng kiểm soát cô – đúng nghĩa đen.

Bạn không tin ư? Hãy xem bộ phim hoạt hình cực kỳ sáng tạo mới nhất của Pixar, Inside Out, đưa chúng ta vào bên trong đầu óc của cô bé sắp mười mấy tuổi này, và cho chúng ta thấy điều gì thật sự là nguồn cơn khiến cô bối rối – một đội ngũ gồm năm thành viên là Niềm Vui, Giận Dữ, Ghê Tởm, Sợ Hãi và Buồn Bã.

Trung tâm cảm xúc từ trái qua: Giận Dữ, Ghê Tởm, Niềm Vui, Sợ Hãi, Buồn Bã

Nếu là một ngày nắng tươi đẹp? Là do Niềm Vui đang nắm quyền điều khiển. Ngoại trừ ngày mà Ridley rời khỏi khu phố cũ và cách xa người bạn thân thiết nhất phải không? Đã đến lúc để Nỗi Buồn nắm lấy vô-lăng điều khiển. Và chờ đã, bắt đầu vào học ở trường mới ngày mai? Tránh ra nào – Sợ Hãi sẽ là tài xế lần này.

Một ý tưởng phá cách siêu thực, phóng túng tuyệt vời cho một phim hoạt hình trẻ em – chút Sigmund Fred, rất nhiều chất của The 5,000 Fingers of Dr. T.* và bất kể bao nhiêu họa sĩ đã góp bàn tay trong đó, bạn phải tán thưởng nhiệt liệt đạo diễn chính Pete Docter.

Không phải là đội ngũ Pixar chưa từng làm nên những phim hoạt hình lớn (thật ra là hầu hết – riêng tác giả sẽ không bao giờ hâm mộ Cars). Nhưng Docter đã luôn nhắm đến tính độc nhất vô nhị. Up, với chuyện tình yêu dàn trải qua năm tháng tuyệt diệu – là một tác phẩm của ông. WALL-E, với trường đoạn mở đầu không lời, là từ kịch bản của ông.

Và những bộ phim đó không chỉ nhận về những rủi ro lớn, chúng gửi trao những cảm xúc dạt dào.

Niềm Vui và Nỗi Buồn phải bước vào hành trình cố gắng chỉnh sửa cho mọi thứ đúng trở lại

Giống như thế, Inside Out mang đến rất nhiều nụ cười và nước mắt, thường là ở những giây phút bất ngờ, trong khi bộ phim kể lại câu chuyện về hành trình không mấy hạnh phúc của Ridley từ ngôi nhà thiên đường ở miền quê Minnesota đến địa ngục ở San Francisco. (Cô chỉ là một đứa bé, cô biết gì đâu chứ?)

Đó là khoảng thời gian đầy cảm xúc – còn bị quấy nhiễu trầm trọng hơn bởi một sự cố kỹ thuật tại trung tâm cảm xúc trong não cô bé. Nên Niềm Vui và Nỗi Buồn phải bước vào hành trình cố gắng chỉnh sửa cho mọi thứ đúng trở lại – một chuyến đi sẽ đưa họ qua những lãnh địa đáng sợ của Giấc Mơ, Tưởng Tượng, Tiềm Thức và lỗ xám lớn nơi ký ức sẽ phai tàn.

Nghe hơi giống bài học Tâm lý 101 do Salvador Dali giảng dạy, nhưng Docter và đồng đạo diễn Ronaldo Del Carmen giữ mọi thứ tiếp diễn bằng những màn hài hước thông minh, tinh tế và một đội ngũ lồng tiếng giỏi, đặc biệt là Amy Poehler trong vai Niềm Vui tươi sáng bất diệt và Phyllis Smith trong vai Nỗi Buồn nhu nhược, mít ướt.

Vai gần như hoàn hảo? Lewis Black trong vai Giận Dữ, tất nhiên là thế. Xúc động bất ngờ nhất? Richard Kind, vào vai một trong những người bạn tưởng tượng đã bị quên lãng của Ridley, Bing Bong, một con vật lai giữa voi/mèo/cá heo lông xù, nhân vật bị trục xuất khỏi Hòn Đảo Của Những Đồ Chơi Bị Bỏ Rơi.

Bing Bong, trái, người bạn tưởng tượng đã bị quên lãng

Việc Bing Bong là một người bạn tưởng tượng đã bị quên lãng cũng là điểm chính. Giống như những bộ phim Toy Story (hai trong số đó cũng do Docter viết kịch bản), Inside Out kể về nghi lễ tạm biệt thời thơ ấu, những khoảnh khắc ngọt ngào cay đắng nhất thoáng qua trong một chiếc gương chiếu hậu, trong khi nó nhắc nhở người đã lãng quên: hãy nhớ lại khi nào bạn đã yêu thích điều đó? Khi nào bạn đã sống vì điều này? Đến khi bạn đã không còn nữa?

Nhân đây, một lời cảnh báo cho phụ huynh về bộ phim này: hãy chuẩn bị lau nước mắt cho con bạn, khoảng một tiếng đồng hồ trong phim. Và lau cho chính mình nữa. Có kết thúc hạnh phúc, nhưng giống như những phim khác của Docter, sẽ khiến bạn cuốn theo cùng.

Về tổng thể, Inside Out không dám sáng tạo quá nhiều, một cách nghệ thuật, như UpWall-E đã làm. Bộ phim giảm chất lượng ở một vài môtíp quen thuộc (bao gồm, rất đáng buồn, cốt truyện cũ về Người Bố Mất Phương Hướng). Phim cũng hạn chế một chút ở thiết kế nhân vật – Sợ Hãi không thực sự có vẻ đã được thiết kế hoàn tất, và Ghê Tởm về cơ bản là Niềm Vui với lông mi giả và lớp da xịt xanh. (Và dù cho đây không phải lỗi của Docter, phim ngắn chiếu trước phim của ông – Lava – rất buồn ngủ.)

Bộ phim là một nghi lễ tạm biệt thời thơ ấu

Nhưng đó chỉ là những điều vụn vặt – kiểu phiền toái nhỏ sẽ khiến Giận Dữ la hét, và Buồn Bã co rúm lại, nhưng Niềm Vui sẽ biết cách bỏ qua một cách hợp lý. Bởi vì, thật ra, Inside Out là bộ phim của Niềm Vui. Và nếu thông minh, bạn sẽ khiến nó cũng là bộ phim của bạn.

Inside Out (xếp loại PG) thời lượng 94 phút. Đạo diễn: Pete Docter, Ronaldo Del Carmen. Lồng tiếng: Amy Poehler, Lewis Black

Đánh giá: ★ ★ ★ ½

Người dịch: © Hoài Nam @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Star-Ledger

*The 5.000 fingers of Mr.T / 5 ngàn ngón tay của ông T: Bộ phim nhạc kịch năm 1953 do Roy Rowland đạo diễn, kể về một cậu bé ghét piano đến mức nằm mơ thấy mình cùng 499 cậu bé khác phải chơi một chiếc piano dài đến 5.000 phím.