Những cô gái lớn lên cả trong và ngoài màn ảnh, và nhiều khi các suy nghĩ về các cô gái và nữ giới cũng biết trưởng thành.
Lấy cảm hứng từ
Boyhood của Richard Linklater – một bộ phim
tuyệt vời kể về cuộc đời của một cậu con trai từ 6 tuổi đến 18 tuổi –
trong bài viết này chúng ta sẽ xem cách các cô gái đang dần lớn lên
trong phim. Điện ảnh đại chúng Mỹ, một hiện tượng nhút nhát bị phụ thuộc
vào các phương thức và thể loại, nhiều khi cổ hủ đến khó hiểu khi tiếp
cận các nhân vật nữ. Thỉnh thoảng ta có những nhân vật nữ chiếm đóng
phòng vé, nhưng quá nhiều người chị em của họ bị đẩy sang làm những vật
trang trí hay bị lờ đi hoàn toàn.
Theo chiều kim đồng hồ từ trái: Chloë Grace Moretz (với Jamie Blackley) trong If I Stay; Emma Roberts trong Palo Alto; Jennifer Lawrence trong The Hunger Games: Mockingjay — Part 1; Aubrey Plaza trong Life After Beth; Elle Fanning trong Maleficent; Quvenzhané Wallis trong Annie
|
Những nhân vật như Katniss Everdeen đang thay đổi khái niệm nữ giới và
thách thức những khuôn mẫu đã nhàm chán khi tuyên bố các cô gái không
cần đợi chàng trai tới cứu mình: họ có thể tự cứu mình, và cả thế giới
của họ nữa. Tuy vậy, Katniss và những chị em màn ảnh của cô và cả ngành
điện ảnh vẫn còn một con đường dài phải đi.
Một nghiên cứu của
Viện Geena Davis về “Giới trong truyền thông” đã tìm hiểu 5.554 “nhân
vật có lời thoại quan trọng” trong 122 phim gia đình xếp loại G, PG, hay
PG-13, ra mắt từ 2006 tới 2009. Nghiên cứu cho thấy chỉ 29,2% trong số
nhân vật đó là nữ, trong khi đa số 70,8% là nam. Nói cách khác, trong
điện ảnh, nam giới lấn át nữ giới với tỷ lệ 2,42. Nói cách khác, phải có
Harry và Ron rồi mới có Hermione, cô gái thông minh nhất lớp. Hermione
tuyệt vời, nhưng mình cô chưa thể gần đủ.
Từ phải qua: Harry, Ron và Hermione
Trong quá khứ, một số nữ diễn viên có một chút quyền lực, hay ít nhất là
quyền tồn tại ở Hollywood, nhưng quá nhiều trong số họ bị ép khuôn vào
những vai cô em gái nhõng nhẽo, người con ngoan ngoãn hay cô nàng quyến
rũ, rồi sau khi hết thời thì bị bỏ rơi sang một bên. Nhiều vai diễn nổi
bật nhất của họ bị định nghĩa bởi sự lẳng lơ hay ngược lại là phi tình
dục. Đó chính là trường hợp xuất hiện vào năm 1962, khi Dolores Haze,
nổi tiếng hơn với tên Lolita, còn chưa bước vào tuổi dậy thì khi trở
thành mục tiêu khao khát của người cha dượng trong phim chuyển thể từ
tiểu thuyết của Nabokov do Stanley Kubrick đạo diễn. Cùng năm đó, Scout
Finch trở thành mục tiêu dạy dỗ đạo đức của cha trong phiên bản điện ảnh
To Kill a Mockingbird. Một năm sau đó, cuốn
The Feminine Mystique của Betty Friedan làm rung động cả nước Mỹ, trở thành cuốn sách bán chạy đánh dấu sự mở đầu của làn sóng nữ quyền thứ hai.
Sau
nhiều năm, những gì đã thay đổi? Ngoài màn ảnh, nhiều thứ thay đổi, dù
trong màn ảnh, chưa đủ thứ thay đổi: nữ thần và các nàng tomboy vẫn tồn
tại, cũng như những cô gái thông minh, dáng sợ và mạnh mẽ. Hình ảnh các
nhân vật nữ trong phim điện ảnh cũng đang dần trở nên đa dạng hơn, với
nhiều loại tính cách nhiều khi đối lập nhau, gồm cả những sự thay đổi
trong những khuôn mẫu cá tính nhân vật đã tồn tại nhiều năm, và những
mẫu nữ anh hùng mới.
To Kill a Mockingbird
Dù vậy, màu da những cô gái này chủ yếu vẫn chỉ có một sắc thái. Vì vậy,
giờ đây hãy hoan nghênh Quvenzhané Wallis, sau khi dẫn đầu cuộc tiên
phong (và được đề cử Oscar) trong
Beasts of the Southern Wild, sắp tới xuất hiện vào tháng 12 trong vai cô bé mồ côi Annie trong phim
Annie,
phiên bản làm lại của bộ phim nhạc kịch năm 1982. Mặt trời ngày mai sẽ
lại mọc – và giờ đây, những cô gái cũng sẽ trỗi dậy. Sau đây cũng ta sẽ
điểm qua những nàng tiên và những anh hùng hiện đang thay đổi hình ảnh
nữ giới trên màn ảnh.
Nữ chiến binhKatniss Everdeen, trở lại màn ảnh mùa thu này với
Mockingjay — Part 1, phần ba loạt phim
Hunger Games,
thật ngầu, thật giỏi với tài thiện xạ, và thật tập trung với mục tiêu
trước mắt mà chính khán giả cũng dễ bỏ qua tính cách mạng của nhân vật
này, không chỉ trong thế giới hậu khải huyền nơi cô sinh sống, khi cô bị
biến trở nên cực đoan bởi Trò chơi sinh tử trong thế giới đó. Trong thế
giới giải trí đại chúng, Katniss cũng mang lại thay đổi không kém: một
chiến binh cô đơn, một nữ anh hùng với những nỗi lo về sinh tồn và sự tự
trọng, tất cả kết hợp lại trong một cuộc chiến vì công lý. Do Jennifer
Lawrence thủ vai, cô là một sức mạnh lớn tại phòng vé quốc tế - một Joan
of Arc phòng vé.
Saoirse Ronan trong Hanna (2011)
Trong thế giới điện ảnh, Katniss không hẳn cô độc, nhưng vẫn thuộc loại
thiểu số khi là nữ. Trong những năm gần đây, ta có nhiều hơn những phim
về những cô gái trẻ có khả năng đánh đấm và chạy như gió, những cô gái
không chỉ là bình phong hay người hỗ trợ. Tris Prior của Shailene
Woodley trong
Divergent – một nhân vật khác trong thế giới
những câu chuyện hậu khải huyền cho giới trẻ đang thịnh hành – cũng
giống Katniss, đang đấu tránh chống lại chính quyền mục nát. Trong
Hanna của
Joe Wright, Saoirse Ronan vào vai một kẻ giết người hang loạt tuổi teen
với đôi mắt to, gương mặt ngây thơ, được cha huấn luyện từ bé. Trong
Kick-Ass, Chloë Grace Moretz vào vai Hit Girl không hề biết sợ, với ngôn ngữ thô thiển và nỗi khao khát đánh đấm.
Tính
bạo lực trong phim cuối này phần lớn được thể hiện hài hước và để nhằm
gây sốc, tạo sự dễ chấp nhận giữa sự dễ thương của diễn viên và sự khát
máu của nhân vật, nhưng cũng có thể khai thác một sự hiếu động và cơn
thịnh nộ ngầm tồn tại. Trong một thời gian dài lịch sử điện ảnh – từ
những phim viễn Tây cũ hay tới những phim như
Thelma & Louise –
bạo lực trong nữ giới được giải thích bởi những lý do hẹp như tự vệ hay
trả thù. Cuộc chiến và câu hỏi rộng hơn giữa đúng và sai – và bản thân
việc đánh đấm vì thích thú – phần lớn được quy cho phim với nhân vật
hành động nam giới, trao đổi qua từng thế hệ giữa những tay súng tới
siêu anh hùng.
Mia Wasikowska trong phim sắp ra mắt, Tracks
Câu lạc bộ anh em của thế giới truyện tranh có vẻ chậm chạp trong việc
nhận thành viên nữ. Lawrence tạo ấn tượng trong vai nàng Mystique da
xanh, biết thay đổi vẻ bề ngoài của mình, nhưng phim của cô vẫn là
X-Men vì một lý do hiển nhiên. Và nếu sau này, nữ giới có thể dẹp đường thu gọn sự cách biệt này, người dẫn đầu hẳn sẽ là Katniss.
Những nhà khám pháHành
trình là một từ bị lạm dụng nhiều nhất trong ngôn ngữ điện ảnh. Một lý
do dẫn tới điều này là sự tồn tại của những cuốn sách dạy viết kịch bản
như
Save the Cat! The Last Book on Screenwriting That You’ll Ever Need!, trong
cuốn sách có nhiều ý tưởng của Joseph Campbell, một chuyên gia truyền
thuyết, một nhà văn sinh vào đầu thế kỷ 20, người từng viết rằng bất kể
người anh hùng “ngớ ngẩn hay tinh tế, người Hy Lạp hay kẻ mọi rợ, quý
tộc hay Do Thái, thì hành trình của anh ta vẫn là kế hoạch cốt yếu.”
Không may thay, quan điểm truyền thuyết một chiều của Campbell cũng chỉ
nói về nam giới một cách rõ rệt: “Phụ nữ là cuộc sống, và anh hùng là
người hiểu biết và ông chủ.” Hành trình kinh điển này được gán cho nam
giới một cách lịch sử tới mức một nhà phê bình, Eric Leed, từng gọi đây
là “hành trình của tinh trùng”. Cách tư duy này bỏ qua sự thật là có
những lúc người lên đường có một hành trình kia là một cô gái hay người
phụ nữ như Dorothy, Thelma, Louise hay Hushpuppy. Cô bước ra khỏi cửa,
và như một Penelope tự do, dệt một cuộc phiêu lưu thay vì một tấm thảm.
Aubrey Plaza in Life After Beth
Sự thực là phụ nữ đã có những chuyển động trong điện ảnh trước khi có mặt phim có tiếng, trong những bộ phim câm như
The Perils of Pauline (1914) hay phim viễn Tây như
The Covered Wagon
(1923). Dù những nhân vật nữ đầu tiên thường xuất hiện trong những tình
huống nội trợ hơn, những nhân vật xuất hiện trong làn sóng nữ quyền thứ
hai có nhiều cuộc chu du hơn như trong các phim
Paper Moon (1973) hay
True Grit bản gốc (1969).
Trong
những thập kỷ gần đầy, ngành điện ảnh không quan tâm mấy tới nữ giới,
vì thế không tạo ra nhiều những cuộc phiêu lưu xoay quanh nữ giới. Tuy
vậy, sự xuất hiện của những cô gái đi rong hay bắt đầu một chuyến đi vì
một mục tiêu rõ ràng – trong những phim gần đây như
True Grit, Winter’s Bone, Beasts of the Southern Wild và
Tracks – cho thấy ngành điện ảnh của chúng ta có thể cuối cùng đã bắt đầu bắt kịp những cô gái chuyển động.
Những cô thiếu nữ kinh dịĐiện
ảnh từ lâu đã yêu thích những ma quỷ trẻ tuổi, những người sói thiếu
niên, những đàn con của quá vật, và những năm gần đây, thị trường tiểu
thuyết cho tuổi mới lớn còn tăng sức hấp dẫn của thể loại phim này. Thể
loại kinh dị thật phù hợp với cơ thể mới lớn, đầy những tình cảm và sự
nông nổi, những thay đổi nhanh chóng và dường như đáng sợ.
Chloë Grace Moretz trong vai Carrie
“Tôi chỉ muốn trở nên bình thường,” một Carrie cực kỳ siêu nhiên (Chloë
Grace Moretz đóng) nói trong bộ phim cùng tên làm lại từ bản năm 1976
của Brian De Palma. Nhưng với Carrie, không có chút cơ hội bình thường
nào, hay đối với nhân vật chính trong
Life After Beth cũng vậy.
Trong phim, một thây ma trẻ tuổi (Aubrey Plaza đóng) sống dậy từ cái
chết và biến thành một cô bạn gái luôn dính líu lấy người yêu. “Ước gì
cô ấy cứ chết dưới mồ đi,” anh bạn trai than thở.
Có bạn trai là
quái vật có nhiều tiềm năng ẩn dụ, nhưng có vẻ ngày nay trên phim, việc
một cô gái da trắng yêu một anh chàng da đen còn khó hơn cả yêu một anh
chàng ma cà rồng cực kỳ da trắng khác (
Twilight) hay tiến tới với một thây ma cũng da trắng có khả năng giết người (
Warm Bodies).
Luật cấm sản xuất phim điện ảnh có “quan hệ tình cảm giữa người da
trắng và người da đen” bị bác bỏ năm 1956, nhưng trong thế giới rạch ròi
của điện ảnh, các màu da cũng ít khi đến được với nhau trong tình yêu.
Dù trong
Twilight có xuất hiện anh chàng người sói gốc thổ dân
Mỹ Jacob, nhưng cuối cùng Bella vẫn luôn luôn được định sẽ về với
Edward. Với sự ám ảnh phân biệt rạch ròi này của những nhà làm phim,
thật không có gì khó hiểu khi trong phim
Beautiful Creatures năm 2013, một cô gái phù thủy được dạy rằng “chẳng có gì tốt đẹp trong việc yêu người phàm trần.”
Hai chị em Elsa và Anna trong Frozen
Ngày xửa ngày nayDisney bắt đầu kiếm tiền từ những nàng
công chúa kể từ khi Bạch Tuyết hát “Một ngày nào đó hoàng tử sẽ tới” vào
năm 1937. Hàng thập kỷ sau, sức hút của hãng được nâng lên với Ariel
tức
Nàng tiên cá vào năm 1989, một nàng công chúa dưới biển, mở
đường cho những công chúa nữ tính đội vương miện như Belle, Jasmine và
Tiana. Năm 2000, hãng này giới thiệu “Công chúa Disney”, một dòng thương
hiệu “sản phẩm lối sống cho những cô gái nhỏ”, kết hợp tám công chúa
chính của hãng dưới một “chiếc dù marketing”.
Từ đó, đã nhiều
công chúa khác được tập hợp dưới chiếc dù này, gồm cả Merida từ bộ phim
với nhân vật nữ chính đầu tiên của Pixar,
Brave (2012). Disney
mua Pixar từ 2006, và thật khó không tự hỏi liệu chuỗi phim đầy những
nhân vật chính là những cậu con trai có phần nào thể hiện e ngại của
Disney về vấn đề công chúa này.
Elle Fanning trong vai Công chúa Aurora trong Maleficent
Sự e ngại đó được thể hiện khi
Tangled được trở thành tên mới của bộ phim Disney vốn mang tên
Rapunzel, vì theo bài viết năm 2010 của
The Los Angeles Times, hãng này tin rằng – sau thất bại phòng vé của
The Princess and the Frog (2009) – các cậu bé không thích đi xem có tên liên quan đến ‘công chúa’. Có thể không, nhưng với thành công tiền tỉ của
Frozen,
rõ ràng là ai cũng thích một bộ phim công chúa thực sự hay với một bài
hát khó quên. Các nhà phê bình tranh cãi nhiều về việc bộ phim chỉ nhấn
mạnh những khuôn mẫu hay thực chất là bước tiến trong cuộc cách mạng nữ
quyền chậm chạp được bắt đầu với sự xuất hiện của một nàng công chúa da
màu.
Frozen, đương nhiên, gây tranh cãi vì có tận hai nàng công
chúa: cô em cuối cùng được hôn chàng trai của mình trong khi cô chị
không cần làm vậy.
Với đôi cánh bị cắt và một nụ hôn của người mẹ,
Maleficent vừa ra mắt năm nay dỡ bỏ hoàn toàn những khuôn mẫu mà
Frozen mới chỉ dám thay đổi. Điều hơi ngạc nhiên là
Maleficent – một bộ phim người thật đóng về nguồn gốc của mụ tiên hắc ám trong
Sleeping Beauty (1959)
của Disney – không khiến nhiều nhà phê bình cảm thấy ấn tượng. Trong
phim, Angelina Jolie vào vai nàng tiên bắt đầu trên hành trình hắc ám
của mình khi người bạn từ nhỏ Stefan cắt cánh của cô để giành quyền lực.
Đây là một hành động bạo lực gây sốc, có thể được ví như hành động hiếp
dâm. Để trả thù, Maleficent nguyền rủa con gái của Stefan, Aurora (công
chúa ngủ trong rừng tương lai) nhưng cuối cùng lại đem lòng yêu mến cô
bé.
Maleficent
Những cảnh phim cho thấy một Maleficent băng giá dần tan chảy khi chứng
kiến Aurora lớn lên đầy tính hài. Nhưng chúng cũng làm biến đổi hình
tượng mụ phù thủy độc ác xinh đẹp với quyền lực lớn mạnh không khác gì
sự tự phụ của mình, người chỉ biết xem cô công chúa trẻ đẹp là kẻ cạnh
tranh. Maleficent chỉ dọa hại Aurora – cô bé cũng yêu Maleficent không
kém – nhưng cuối cùng giữ hết hận thù của mình để dành cho Stefan. Đến
lúc Aurora chìm vào giấc ngủ của lời nguyền, câu chuyện cho xuất hiện
hoàng tử. Nhưng nụ hôn của chàng không làm Aurora thức giấc. Thay vào
đó, Maleficent đứng bên giường nàng công chúa và chính nụ hôn dịu dàng
của người mẹ đã đánh thức cô, và cả thể loại phim này, đưa Disney vào
với thế giới cổ tích thế kỷ 21.
Cô nàng nổi loạnVăn
hóa đại chúng Mỹ luôn chiều chuộng những chàng trai nổi loạn ở nhiều
dạng, từ James Dean tới Holden Caulfield tới Adam Sandler và những đứa
trẻ to xác theo sau chân anh. Những cô gái thường có những luật lệ
riêng, và những hoạt động nổi loạn của họ bị nhìn với con mắt chỉ trích,
biến những hành động chống đối trở thành những sự cấm kỵ.
Từ trái sang Vanessa Hudgens, Ashley Benson, Rachel Korine và Selena Gomez trong Spring Breakers
Thoạt nhìn, bốn người bạn đại học trong
Spring Breakers (2012)
sa ngã vào một tội ác kinh hoàng trong cái nắng Florida có vẻ là câu
chuyện theo truyền thống này, không có sự phân biệt rạch ròi giữa tự do
và lợi dụng. Nhưng Candy, Cotty, Faith và Brit không đi tìm sự chú ý của
nam giới hay đi tìm bạn tình. Họ là những người ấp ủ giấc mơ Mỹ hành
động trong tình trạng đây là quyền lợi hiến pháp của mình: họ muốn có
tiền, vui vẻ, tự do và hơn hết là khả năng mỉa mai những kỳ vọng của xã
hội.
Sự nổi loạn này có nguy hiểm của nó, và các bộ phim với các
cô gái trẻ chống đối thường mang những thông điệp răn đe, đạo đức. Những
cô nàng thành thị cảm thấy nhàm chán cuộc sống trong phim đầu tay của
Gia Coppola,
Palo Alto, gặp nhiều rủi ro bị những người đàn ông
lớn tuổi hơn hay những tay thanh niên cùng tuổi thô thiển lợi dụng;
những cô nàng khá giả đi ăn cắp của người nổi tiếng trong
The Bling Ring (2013) của người cô Sofia Coppola phải đối mặt với sự mất thể diện và vào tù.
Emma Watson trong The Bling Ring
Nhưng thường thì sự kích thích của những hành động mạo hiểm khiến người
ta bỏ qua nguy hiểm. Có một cảm giác sung sướng trong việc tự mình thể
hiện chống đối lại sự thờ ơ hay chỉ trích của thế giới và những kẻ nắm
quyền, nhất là khi làm những điều này cùng một nhóm bạn. Với nam giới,
nhạc rock n’ roll đã từ lâu là nguồn thể hiện quyền lực đó, và các cô
gái ngày nay cũng đang khám phá nguồn đó, thoát khỏi những vai trò
nguyên thủy là người hâm mộ cổ vũ hay cô bạn gái.
Dakota Fanning và Kristen Stewart thật tuyệt vời trong
The Runaways, phim
được đánh giá thấp hơn chất lượng thực của Floria Sigismondi về nhóm
nhạc rock mạnh cùng tên của những năm 1970. Elle Fanning và Alice
Englert cũng tuyệt không kém trong
Ginger & Rosa của Sally
Potter (2012). Tinh thần nhạc rock – tinh nghịch, giận dữ, hân hoan, khờ
dại – chưa bao giờ được thể hiện tuyệt vời hơn là với ba cô gái học cấp
hai người Thụy Điển trong bộ phim
We Are the Best xâm lược thị trường Mỹ vào năm ngoái.
Ansel Elgort và Shailene Woodley trong The Fault in Our Stars
Tình yêu và cái chếtTheo Edgar Allan Poe, “cái chết của
một người phụ nữ đẹp là sự kiện nên thơ nhất trên thế giới, không thể
tranh cãi được.” Alfred Hitchcock có một sự tôn trọng đến tai quái cho
câu nói này, những người làm phim
Love Story (1970) cũng vậy, vì trong phim hỏi “Bạn có thể nói gì về một cô gái 25 tuổi đã qua đời?”
Tại
sao không hỏi chính cô gái? Xu hướng tiếp theo của tình yêu và sự sống
chết đã được đặt ra qua một chuỗi những phim tình cảm dành cho tuổi mới
lớn gần đây, phần lớn dựa theo tiểu thuyết dành cho nhóm độc giả này,
khám phá những gì đến sau tình yêu và cái chết, qua góc nhìn của những
cô gái tuổi teen dũng cảm, nghiêm túc, thông minh.
Mùa hè 2014 bắt đầu với
The Fault in Our Stars, và kết thúc với
If I Stay, cả hai dựa theo những tiểu thuyết bán chạy, do hai diễn viên đáng nể và dày kinh nghiệm thủ vai chính. Shailene Woodley trong
Stars và Chloë Grace Moretz trong
Stay, đều vào vai hai cô gái với tâm hồn nghệ sĩ với những tình yêu đầu đời bị ảnh hưởng bởi sự sống chết của bản thân.
Quvenzhané Wallis, giữa, trong một cảnh quay cho phim Annie
Nhưng những nhân vật này tỏ ra kiên cường hơn là bi kịch. Khác Bella Swan của loạt truyện và phim
Twilight,
họ không bị ám ảnh hay tê liệt bởi ý nghĩ tình yêu. Họ hoàn toàn có thể
cân bằng giữa người con trai trong mộng và những giấc mơ và hoài bão
khác, họ trải qua những nỗi đau của tình yêu và mất mát với một cách kỷ
luật và đầy khiếu hài hước. Từ hai cô gái này toát ra, dù khi đối mặt
với những sức phá của cảm xúc và tai họa, là một sự chin chắn, lòng trắc
ẩn và trách nhiệm.
Loại bỏ những đe dọa của căn bệnh hiểm nghèo
hay tai nạn, bạn thấy họ là những cô gái lãng mạn thật sự. Nhân vật của
Woodley trong
The Spectacular Now (2013) là một ví dụ điển
hình của mẫu nhân vật nữ này, một cô gái trong những phim trước đó có
thể bị dẹp qua một bên làm cô bé mọt sách không được chú ý, nhưng giờ
trở thành một nữ anh hùng chính đáng thực thụ.
Dịch: © Xuân Hiền @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The New York Times
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi