Vài tuần trước, Felicity Jones đang thả bộ trên đường phố London thì có
một người phụ nữ mà cô miêu tả là “rất cao ráo và trông rất thời trang”
dừng cô lại, hỏi xin được chụp hình với cô một cách rất lịch sự.
Felicity Jones, nữ diễn viên được đề cử Giải thưởng Viện Hàn lâm, vui vẻ
nhận lời, xong rồi bước đi được một chút nữa thì một người đi qua đường
khác dừng cô lại. “Ai thế?” vị khách bộ hành đó hỏi cô.
Là người khiêm tốn Felicity Jones kể lại cuộc trò chuyện này, “Tôi chỉ nói, ‘Tôi không biết, nhưng cô ấy thật tuyệt!’”
Jones nói thêm, “Không tự mãn chút nào.”
Nhân vật Jyn Erso của Felicity Jones trong một cảnh phim Rogue One: A Star Wars Story
|
Felicity Jones, 33 tuổi, là vậy đó. Chí ít thì cô là một nữ diễn viên
người Anh và ngôi sao thời trang mà sự nghiệp đang tăng theo hàm mũ nhờ
thành công cả về mặt phê bình lẫn thương mại của
The Theory of Everything, bộ phim tiểu sử về Stephen Hawking năm 2014.
Còn
theo những đánh giá khác, kể cả của chính mình, cô gần như không xứng
với sự công nhận đó, chỉ là một diễn viên cần mẫn có bảng thành tích bao
gồm một phim thành công khiêm tốn (
Like Crazy) và một phim kinh phí lớn làm hài lòng đám đông (
Inferno).
Bất kể cô có thể còn viện lẽ gì cho sự vô danh của mình thì cũng sẽ không thế nữa sau ngày phát hành
Rogue One: A Star Wars Story
16 tháng 12 năm nay. Trong chương mới nhất của sử thi phiêu lưu ngoài
không gian này, Felicity Jones trong vai Jyn Erso, thủ lĩnh bất đắc dĩ
và hay gây gỗ của một nhóm quân kháng chiến có nhiệm vụ đánh cắp bản
thiết kế cỗ máy hủy diệt hành tinh của Đế chế Ngân hà, Ngôi Sao Chết. (Như ‘fan’
đều biết, có những sự kiện dẫn đến phim
Star Wars đầu tiên, có tựa là
A New Hope.)
Rogue One
có thể là cơ hội đột phá cho Jones, người không thường được thấy vung
nắm đấm hay lái tàu không gian đi giữa các vì sao trong các phim hành
động bom tấn, và đối với những người làm loạt phim
Star Wars, trong những phim gần đây thể hiện phụ nữ nổi bật hơn.
Cùng Eddie Redmayne trong vai nhà vật lý thiên văn Stephen Hawking trong phim The Theory of Everything
|
Đúng với tinh thần khiêm tốn của mình, Felicity Jones bác bỏ những khả
năng này trong một cuộc nói chuyện qua Skype từ khách sạn Bel-Air ở Los
Angeles, thay vào đó nhấn mạnh niềm đam mê của cô dành cho những nhân
vật mạnh mẽ, có thể hiểu được dưới bất kỳ dạng thức nào.
“Rất khó tìm một phim độc lập có nhân vật nữ chính tuyệt — khó tìm lắm,” Jones nói.
“Chúng
tôi muốn khán giả liên hệ với Jyn là một con người,” cô nói thêm. “Như
tất cả chúng ta, cô cố gắng làm cho ra lẽ chuyện quái quỷ.”
Những
nhà làm phim và những bạn diễn đã làm việc với cô bao năm nay nói đây
chính là cô Jones điển hình, người thà cắm đầu làm việc hơn là ngẩng lên
nhìn xem những thành tích của mình đưa cô đi đến đâu.
“Khi bạn gặp Felicity, thực sự chưa thấy gì đâu,” Gareth Edwards, đạo diễn
Rogue One,
nói. “Cô ấy thật phi thường — và tôi nói vậy với nghĩa tích cực — bình
thường một cách đáng kinh ngạc. Ít ra là cho đến nay, kkho6ng có chuyện
gì tác động đến cô. Thật đáng nể.”
Jones và Anton Yelchin trong phim Like Crazy
|
Sinh ra và lớn lên ở Birmingham, Anh, Felicity Jones nói cô xuất thân từ
một “văn hóa gia đình mà học vấn được đề cao và là điều quan trọng, và
có sự cân bằng — tôi không phải diễn viên nhí kiểu Judy Garland.” (Tuy
nhiên, cô có xuất hiện trên những phim truyền hình như
The Worst Witch và phần tiếp theo,
Weirdsister College.)
Cô
cho biết, một nghi thức gia đình quý báu khác là chất nhau lên xe cùng
cha mẹ và em trai lái đi 90 phút đến một cụm rạp chiếu gần nhất và xem
cái gì cũng được; kết quả là, Jones lớn lên với sự ngưỡng mộ những nữ
diễn viên đầy khí chất như Christina Ricci trong
The Addams Family và Samantha Morton trong
Morvern Callar.
Sau
khi tốt nghiệp Oxford, Fecility Jones đến London theo đuổi nghiệp diễn
toàn thời gian, xuất hiện trong những tác phẩm sân khấu ở Donmar
Warehouse và có cú đột phá quan trọng trong bản chuyển thể truyền hình
Northanger Abbey.
(“Nghiên cứu tiếng Anh ở đại học và là ‘fan’ của Jane Austen là một sự
pha trộn, mà mọi phụ nữ Anh đều thế,” cô nói một cách chế giễu.)
Bộ phim đó giúp đưa Jones đến với bộ phim Mỹ
Like Crazy
năm 2011 lấy được sự chú ý, trong đó cô và Anton Yelchin vào vai hai
người trẻ yêu nhau cố gắng duy trì mối quan hệ xa cách một Đại Tây
Dương.
Do Drake Doremus đạo diễn với kịch bản dài lê thê hơn bình thường,
Like Crazy
đòi hỏi Jones đầu tư nhiều vào thoại, trong đó có một bài thơ lãng mạn
mà nhân vật của cô đọc cho nhân vật của Yelchin nghe trong khoảnh khắc
dịu dàng trên giường.
Lewis MacDougall cùng Felicity Jones trong phim A Monster Calls, J. A. Bayona đạo diễn
|
Đạo diễn Doremus nói điều đọng lại ở anh về diễn xuất của Jones là cách
cô gạt bỏ sự e dè để thể hiện một nhân vật cởi mở mà dễ tổn thương như
thế.
“Điều tuyệt vời về Felicity đó là cô không phải diễn viên,
cô là con người,” đạo diễn Doremus nói, “và trong thiên hạ có rất nhiều
người làm diễn viên trước làm người sau.”
Tách bạch những khía cạnh đó của cuộc sống đã trở thành một thách thức lớn hơn sau bộ phim
The Theory of Everything,
trong đó cô đóng vai Jane Hawking, người vợ (nay là vợ cũ) của nhà vật
lý thiên văn Stephen Hawking (Eddie Redmayne), chăm sóc cho anh vì căn
bệnh rối loạn hệ thần kinh cơ vận động.
Thành công của bộ phim,
mà nhờ đó Redmayne đoạt một Oscar còn Jones được một đề cử, vẫn còn làm
cô giật mình. Jones nói người ta xử lý bộ phim hoàn toàn khác với một
phim độc lập.
“Một trong những bộ phim yêu thích của tôi là
Splendor in the Grass,” cô nói, “và chúng tôi cố gắng tranh đua với các diễn xuất tự nhiên chủ nghĩa, mãnh liệt đó.”
Cùng Tom Hanks trong phim Inferno, do Ron Howard đạo diễn
|
Cô nói thêm, “Khi bạn nghe hai từ màu nhiệm đó — tức là, ‘It works’ (tạm dịch: “được rồi”) — là bạn biết đã làm nên chuyện.”
Sau các đề cử và một tour quảng bá quay cuồng — Jones bay qua lại giữa Los Angeles và Barcelona, làm phim kỳ ảo tuổi mới lớn
A Monster Calls — đột nhiên cô thấy mình được săn lùng cho những phim lớn nhất trong sự nghiệp của mình.
Bao gồm chuyển thể điện ảnh
Inferno của
Ron Howard từ tiểu thuyết ly kỳ của Dan Brown, trong đó cô đóng cùng
Tom Hanks trong vai một bác sĩ có những mưu đồ riêng phức tạp.
“Cô
ấy không phải là người tham vọng,” Howard nói về Jones. “Cô không phải
là một nhân vật nổi tiếng — cô không tìm cách làm thương hiệu. Thương
hiệu của cô ấy là làm tốt công việc và theo đó làm nên tên tuổi.”
Cô còn được cân nhắc cho
Rogue One, trong một vai diễn mà báo chí đưa tin là Tatiana Maslany và Rooney Mara đều đã thử vai.
Đạo diễn Edwards, thành tích làm phim của anh gồm
Monsters và
Godzilla bản
làm lại năm 2014, nói rằng
Rogue One hoàn toàn đảo lộn một vài phép tu
từ của bộ ba phim
Star Wars đầu tiên và câu chuyện của Luke Skywalker.
Fecility Jones cùng Diego Luna, trái, cải trang trong một cảnh phim Rogue One
|
“
A New Hope là câu chuyện về một cậu bé lớn lên trong một gia
đình yên bình và mơ tham gia vào một cuộc chiến,” anh nói. “Nếu ta có
câu chuyện về một cô gái lớn lên trong chiến tranh và mơ ước quay lại
quê nhà thanh bình thì sao?”
Ở thái cực đó, Edwards nói anh không
tìm kiếm “một ngôi sao hành động theo nghĩa kinh điển — sự kỳ vọng rập
khuôn về một chiến binh hay phiến quân.”
“Có thể dạy bất cứ ai
đánh đấm, bằng đào tạo diễn xuất cảnh mạo hiểm,” anh nói. “Nhưng không thể
dạy ai đó có hồn trong ánh mắt. Bất cứ khi nào hướng máy quay về
Felicity, có rất nhiều điều diễn ra trong nội tâm.”
Việc chọn phụ
nữ vào vai chính của những phim kỳ ảo như
Rogue One,
The Force Awakens
và
Ghostbusters đã chứng tỏ sức hấp dẫn bất ngờ, chọc tức số người hâm
mộ bực mình gọi đó là nhượng bộ cho sự sửa sai về chính trị.
Jones
tránh qua một bên vấn đề đó, nói rằng “chúng tôi muốn khán giả liên hệ
với Jyn là một con người, bất luận bạn là trai hay gái, đàn ông hay đàn
bà.”
Trên trường quay Rogue One
|
Jones nói điều cô rút ra từ trải nghiệm
Rogue One là cảm nhận về tình đồng đội xuất phát từ chuỗi phim
Star Wars dài
bốn thập kỷ. “Phim khai thác một thần thoại sâu sắc,” cô nói. “Tôi
không nghĩ bất cứ ai từng là thành viên của trường thiên này lại phê
phán gì. Loạt phim chiếm lấy trái tim bạn, đúng thế.”
Có lẽ hữu
hình hơn là điều cô giữ lại từ việc luyện tập wushu, một môn phái võ
thuật mà Jyn Erso sử dụng trong tình huống cận chiến.
“Chúng tôi
không muốn như múa ballet và hoành tráng,” Jones giải thích. “Toàn bộ
thân thủ đều sắc gọn. Chúng tôi muốn cảm giác thực và hơi bụi bặm.”
Lược dịch: © Ngân Mai @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The New York Times