Ngày xửa ngày xưa ở Hollywood, các ngôi sao điện ảnh quan trọng. Họ rực
rỡ và hãnh tiến, hào hoáng và yêu sách. Họ khiến các giám đốc điều
hành hãng phim và các hãng đại diện điên đầu với sự bất kham của
họ, và rồi sướng điên với doanh thu của họ.
Đối với các phóng viên tạo dựng sự nghiệp bằng việc phỏng vấn minh tinh
điện ảnh, các ngôi sao sẽ, và có thể, như phân thân: tồn tại trên màn
ảnh một kiểu (anh hùng, cảm xúc, dễ mến, đồng cảm), và ngoài màn ảnh một
cách khác (bất an, ta đây, quá yêu bản thân, và tính khí thất thường).
Phóng viên phỏng vấn họ phải tìm cách hòa giải hai con người đó, thuyết
phục bản thân rằng phải có một mối liên kết nào đó giữa hai bản ngã ấy,
một liên kết nào đó đúng như câu ngạn ngữ nói là máy quay không bao giờ
nói dối. Nếu có cái liên kết ấy, thì người viết bài này vẫn đang tìm
kiếm.
Những ngôi sao lớn rất ít và lâu lắm mới có một người.
Người viết không có ý nói diễn viên tuyệt vời. Mà là những nhân cách
siêu việt, những người cố gắng bộc lộ chính mình trên màn ảnh lớn như
một tòa nhà, mà chúng ta kết nối rất sâu sắc, chìm đắm, chúng ta bước
vào cuộc sống của họ đầy đủ gần như là cuộc sống của chính chúng ta.
Người
viết có thể nghĩ đến một số ít các ngôi sao thực sự xuất hiện trong 20
hoặc 30 năm qua — George Clooney, Tom Cruise, Julia Roberts trong số đó.
Và bởi vì người viết tin vào các ngôi sao, tin vào khả năng họ khiến
chúng ta quan tâm đến một con người khác, người viết đã theo dõi với
trái tim chùng xuống khi thành tích phòng vé của họ suy giảm, khi họ
chuyển từ trung tâm sang bên lề thảo luận của công chúng.
Brad Pitt phong phú và thô ráp như Gary Cooper lớn tuổi, và cũng lôi cuốn như vậy
|
Nếu có một xu hướng thống trị ngành kinh doanh điện ảnh trong vài
năm qua, thì đó là Hollywood trượt dài ra khỏi các bộ phim lấy ngôi sao
làm sức hút chuyển sang các thương hiệu, chuỗi phim và hiệu ứng. Đó là
lộc trời cho các hãng phim — suy cho cùng, kiểm soát CGI thì dễ dàng hơn
nhiều so với con người (nhất là người nào có đại diện và đoàn tùy tùng
hùng mạnh). Nhưng đối với khán giả quan tâm đến con người — người thật
chứ không phải siêu anh hùng — đó là bi kịch.
Nên tin tốt là đây:
Ngay khi người viết bắt đầu tuyệt vọng về sự tàn lụi của ngôi sao, thì
có hai bộ phim đến nhắc nhở chúng ta rằng ngôi sao đặc biệt thế nào.
Đầu tiên là
Chuyện ngày xưa ở Hollywood,
tụng ca dành cho thập niên 1960 của Quentin Tarantino, không chỉ là một
tượng đài của chủ nghĩa xét lại lịch sử mà còn là khả năng áp đặt tầm
nhìn của mình lên thế giới của một đạo diễn.
Cuộc đối đầu của Cliff Booth (Brad Pitt, trái) với Lý Tiểu Long
|
Đây là một tác phẩm ngoại lệ của việc làm phim, bất kể số đông và những
phê bình hợp lý đã cản hướng đi của nó. Cái có vẻ là điểm yếu của nó lại
là điểm mạnh rất lớn: độ lệch từ âm mưu chính đến các cảnh, tình tiết
và nhân vật rõ ràng là xa rời cốt truyện.
Trên thực tế, hai trong
số những khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong phim này — ví dụ xuất sắc về
kỹ năng kể chuyện vô song — gần như có thể cắt mà không gây thiệt hại
nghiêm trọng cho câu chuyện: Cuộc đối đầu của Cliff Booth (Brad Pitt)
với Lý Tiểu Long và Rick Dalton (Leonardo DiCaprio) nỗ lực để quay một
cảnh ở quán rượu trong khi say xỉn. Trong cảnh quán rượu, Tarantino làm
điều gần như không thể: ông khiến chúng ta bước vào
một-phim-trong-một-phim hoàn toàn đến nỗi chúng ta quên mình đang xem
cái gì, để rồi kéo giật chúng ta lại ngay lập tức khi Dalton quên lời
thoại của anh.
Cảm tưởng như mọi gân cốt già nua, bảo thủ trong
người viết thét lên trong cơn thịnh nộ trước chiêu trò của ông. Và từ
đó, từng chút một trong con người yêu thích sự độc đáo, phải thét lên:
Ta nằm trong tay của một bậc thầy.
Rick Dalton (Leonardo DiCaprio) bóng bẩy cùng dàn vũ công
|
Nhưng bậc thầy này sẽ ở đâu nếu không có những diễn viên ấy? Pitt ở
phong độ đỉnh nhất của anh, tìm cách khai thác tối đa những khoảnh khắc
không chắc có thực không chỉ đáng tin, mà còn phong phú cái hài cũng như
nỗi đau. Ai khác có thể thuyết phục chúng ta rằng anh có thể ném Bruce
Lee vào sườn xe và để lại một vết lõm lớn cỡ căn hộ ở New York? Khi anh
cởi áo ra và phơi mình dưới bầu trời, ai có thể quên được chàng trai trẻ
cũng cởi trần tương tự trong
Thelma and Louise, giờ đã nhăn
nheo và già đi nhưng trông vẫn rất điển trai? Anh phong phú và thô ráp
như Gary Cooper lớn tuổi, và cũng lôi cuốn như vậy.
Và rồi đồng
phạm của anh, DiCaprio. Ngôi sao điện ảnh nào dám đảm nhận vai diễn này,
một diễn viên phim B tự thương mình, tự yêu mình, đẫm nước mắt và giận
dữ, nghe nhắc đến Roman Polanski thôi là đôi mắt sáng rỡ? Việc DiCaprio
dám nhận vai và biến người đàn ông này thành sự thật — và thêm hài hước
vào cả sự bùng nổ giận dữ của anh ta — còn gì khác hơn là phép màu. Hãy
xem cặp mắt anh ta đầy thỏa mãn khi nói chuyện với một cô gái trẻ không
hay biết anh đang trải qua chuyện gì, ngay cả khi anh cố giấu đi những
giọt nước mắt; hãy nhìn anh khi anh bùng nổ trong cơn thịnh nộ, mà không
để chúng ta có lúc nghi ngờ cơn thịnh nộ là có thật; nhìn anh khi anh
mang chủ nghĩa hiện thực đến với phim viễn tây truyền hình khuôn sáo
nhất, khiến ta tin tưởng đến mức quên là nó rập khuôn — và rồi bật khỏi
đó ngay khi anh ta quên lời thoại.
Họ mang theo tất cả những ký ức của chúng ta về các vai diễn trong quá khứ của họ
|
Đây là tác phẩm ngoạn mục. Hai diễn viên này không chỉ mang đến những
lớp cảm xúc khác nhau cho mọi thứ họ diễn, họ còn mang theo tất cả những
ký ức của chúng ta về các vai diễn trong quá khứ của họ. Nếu đó không
phải là một ngôi sao tuyệt vời, thì là gì?
Mặt trái của đồng tiền
là Dwayne Johnson. Đây là một nghệ sĩ biểu diễn sẽ không bao giờ đánh
đồng mình với những là De Niro, Pacino, Day-Lewis. Cứ tưởng tượng chọn
Johnson đóng Hamlet — hoặc Travis Bickle hoặc Michael Corleone — bạn sẽ
hiểu người viết muốn nói gì.
Nhưng bây giờ hãy tưởng tượng,
Fast & Furious Presents: Hobbs & Shaw
sẽ nhàm chán thế nào nếu không có anh. Đây là chất liệu hời hợt nhất,
sản xuất nhà máy nhất, được mài cho bóng nhất, ví dụ được tô vẽ bằng
những con số về làm phim thể loại. Nhưng chẳng phải vậy thì mới khó đưa
vào cuộc sống hơn sao? Kể tên một diễn viên khác có thể bước vào vai của
Johnson và cho phép chúng ta đi cùng anh, mà không trợn mắt hoặc mất
hứng thú trên đường đi. Nếu đó không phải là một minh chứng cho sức mạnh
ngôi sao, thì không có gì minh chứng được nữa.
Fast & Furious Presents: Hobbs & Shaw sẽ nhàm chán thế nào nếu không có Dwayne Johnson
|
“Tôi không phải là diễn viên — Tôi là một minh tinh điện ảnh!” trong vai
anh kép thất bại Peter O’Toole tuyên bố xanh rờn như vậy trong
My Favorite Year. Xem Johnson và bạn hiểu sự khác biệt giữa hai người. Nhưng cả hai đều có giá trị.
Pitt và DiCaprio sẽ không đúng chỗ ở
Hobbs & Shaw cũng như Johnson sẽ vậy trong
Chuyện ngày xưa ở Hollywood. Tuy nhiên, mỗi bộ phim sẽ trở nên tồi tệ hơn không gì sánh nổi nếu không có họ.
Tất
nhiên, câu hỏi đặt ra là: rốt cuộc, đây là những trường hợp bất thường
hay họ ở đây để nhắc nhở chúng ta rằng các ngôi sao thực sự quan trọng? Hy vọng là trường hợp sau. Những bộ phim không có sự huyền bí và mê
hoặc, sự hiện diện hấp dẫn và gây bối rối của các ngôi sao sẽ vô nghĩa
như một trò chơi điện tử, không cộng hưởng như đi một chuyến đi tàu lượn
siêu tốc.
Dịch: © Hải Đăng @Quaivatdienanh.com
Nguồn: The Hollywood Reporter