Nhiều dòng tít lớn trên báo trong năm 2012 cho thấy sự ngạc nhiên trước
sức phát triển của ngành công nghiệp điện ảnh Trung Quốc - những kỷ lục
phòng vé, số lượng rạp chiếu phim mới khai trương mỗi ngày và cuộc cạnh
tranh từng tí một với Hollywood.
Cảnh trong phim Thập diện mai phục
Vậy nên khi có cơ hội xem phim
Lost in Thailand, một kỳ tích ở
phòng vé với kinh phí thấp của Trung Quốc, tại Hội chợ phim Berlin hồi
tháng 3, giới phê bình quốc tế và khán giả đổ xô tới. Họ ngạc nhiên vì
bộ phim hài thú vị, được thực hiện rất tốt, song mang nặng tính địa
phương về đề tài và sự hài hước, không hấp dẫn ở các nước khác ngoài
Trung Quốc.
Sự thất vọng của các nhà bình luận là một dạng phân
cực cũ điển hình, đó là làm thế nào bán phim Trung Quốc ở nước ngoài
trong khi vẫn xây dựng được ngành điện ảnh trong nước. Vấn đề ngày một
cấp thiết hơn.
Mặc dù phòng vé ở Trung Quốc phát triển rất vững,
mỗi năm tăng khoảng 30% trong hai năm qua, đưa Trung Quốc trở thành thị
trường phim rạp đứng thứ hai sau Bắc Mỹ, nhưng việc xuất khẩu phim Trung
Quốc đang dần suy giảm. Theo thông tin của Tổng cục Phát thanh, Điện
ảnh và Truyền hình Trung Quốc (SARFT), doanh thu phòng vé ở nước ngoài
của các phim Trung Quốc sụt giảm 49% trong năm 2012.
Thị trường xuất khẩu thay đổiKhán giả châu Âu yêu mến phim của Trung Quốc và các nước châu Á khác vào đầu thế kỷ 21 khi
Ngọa hổ tàng long
(2000) đơn thương độc mã khai phá một thị trường mới. Các nhà phân phối
và khán giả toàn thế giới chuyển sang xem phim hành động cổ trang và
bối cảnh Trung Quốc và có thể bỏ qua những rào cản thông thường về phụ
đề phim hay những ngôi sao xa lạ, các yếu tố thường làm cho những phim
này khó bán.
Phim Ngọa hổ tàng long
Theo sau là phim
Tâm trạng khi yêu (2000), dù không cùng thể loại, cũng đã phá vỡ các kỷ lục phòng vé ở nhiều nước trong đó có Vương quốc Anh, tiếp đến là
Anh hùng (2002) và
Thập diện mai phục (2004). Bộ ba phim
Vô gian đạo (2002) của Hồng Kông cũng khiến những người mua phim đến với các phim nói tiếng Quảng Đông.
Thành
công của những phim này giúp hãng Sony/Columbia mở một văn phòng sản
xuất ở Hồng Kông và khuyến khích các diễn viên và nhà sản xuất khác thu
lợi bằng cách thực hiện bộ phim kế tiếp theo phong cách
Ngọa hổ tàng long. Đã có một vài phiên bản nhái bất hạnh chẳng hạn như
Flying Dragon, Leaping Tiger (
Long đằng hổ dược) (2001) và
Roaring Dragon, Bluffing Tiger, còn được biết đến với tên
Heroes on Fire / Nam quốc phong vân (2000).
Sự
bùng nổ diễn ra tại thời điểm mà băng từ (video) vẫn còn mạnh và hỗ trợ
mạnh mẽ cho thị trường phụ trợ theo sau việc phát hành phim tại rạp. Kể
từ đó, doanh thu từ đĩa DVD và băng từ sụt giảm mạnh ở châu Âu và Bắc
Mỹ - hậu quả là hai chuỗi cửa hàng bán lẻ lớn HMV và Tower Records phá
sản – mà doanh thu bán hàng trên mạng không thể hoàn toàn bù đắp được.
Sự
sụp đổ của băng từ, suy thoái kinh tế toàn cầu và sự hồi sinh của điện
ảnh địa phương ở một số khu vực có nghĩa là các nhà phân phối không còn
hứng thú với việc mua nhiều phim Trung Quốc như hồi đầu những năm 2000.
Cảnh trong phim Vô gian đạo
“Chúng tôi chỉ là không mua nhiều phim Trung Quốc như lúc còn hãng
Contender,” Jo Sweby nói, trước đây cô từng nhắm đến việc mua lại hãng
băng Contender Entertainment Group của Anh trước khi cô và Contender
cùng gia nhập công ty phân phối đa quốc gia Entertainment One (eOne).
Tương tự, công ty cạnh tranh Showbox Media Group đến từ Anh, trước đây
từng là chỗ dựa chính, trong hai năm nay đã không còn mua phim Trung
Quốc nữa.
Không chỉ riêng các phim Trung Quốc phải đối mặt với
vấn đề thay đổi thị trường. “Thị trường quốc tế ngày càng khó khăn hơn,
vì những hợp đồng mua sản phẩm và việc hợp tác sản xuất không để lại
nhiều chỗ cho các phim độc lập hay nước ngoài,” Lợi Nhã Bác nói, ông là
giám đốc điều hành công ty Emperor Motion Pictures Ltd, là hãng sản xuất
phim của Hồng Kông và Trung Quốc, đồng thời là nhà phân phối ở Hồng
Kông. Và ngành công nghiệp điện ảnh ở nhiều nước châu Á thành công trong
việc tăng thị phần trong nước.
Nhưng thất bại của phim Trung
Quốc trong việc kết nối với thị trường thương mại quốc tế là khá nặng
nề, khi xét đến việc rất nhiều quỹ điện ảnh ở thời kỳ tiền suy thoái tài
chính được ấn định trong danh sách cho những phim mới theo kiểu
Ngọa hổ tàng long và cái ý tưởng phim Trung Quốc sẽ trở nên thịnh hành trên toàn cầu.
Cụ
thể như thị trường Bắc Mỹ, là nơi hiếm khi có lời nhất nhưng cũng
thường tiêu biểu nhất cho phim Trung Quốc, đã thay đổi đột ngột.
Cảnh trong phim Tâm trạng khi yêu
Nhiều công ty phân phối độc lập như Magnolia và IFC giảm việc phát hành
phim ở rạp, ủng hộ những dự án video theo yêu cầu dạng cao cấp và dạng
đặc biệt (lên video trước khi chiếu rạp). Những chuyên gia châu Á trong
các công ty như North America ImaginationTV, Tokyopop và Indomia
Releasing cũng ngưng các hoạt động phân phối. Các hãng phim Hollywood
cũng mua ít phim châu Á hơn, và nhiều tựa phim Trung Quốc cũng không
thành công với việc mua bán.
Well Go USA Inc. vẫn là một công ty
phân phối truyền thống, ưu tiên những bộ phim nhắm đến các đối tượng
khán giả khác nhau ở rạp, dù thật sự thì việc này cũng giúp công ty kiếm
được hơn 70% thu nhập từ doanh thu loại đĩa DVD lỗi thời. Công ty đối
thủ, China Lion Film Distribution, tìm kiếm nhóm khán giả Hoa kiều và
những nước có thể phát hành phim cùng lúc với Trung Quốc và Hồng Kông.
“Ông
lớn” trong ngành chiếu bóng Mỹ AMC Entertainment Inc, hiện đã rơi vào
tay gã khổng lồ trong giới điện ảnh và bất động sản Wanda của Trung
Quốc, cũng thò chân vào cuộc chiến phân phối ở Mỹ. Công ty đã mua và
phát hành phim
Lost in Thailand hồi tháng 2/2013 (tổng doanh
thu chỉ đạt 57 ngàn đôla trong hai tuần đầu tiên) và hiện đang nhắm đến
việc phát hành hai phim một năm.
“Có nhiều nhân tố ảnh hưởng
không tốt lên doanh thu phòng vé ở Mỹ của các phim Trung Quốc,” Doris
Pfardrescher, giám đốc điều hành của Well Go, nói. “Video theo yêu cầu
là cách xem phim dễ dàng, đặc biệt với các phim chiếu rạp và những cơ
hội cho video đang teo tóp dần. Điều thứ hai là thể loại phim. Những
phim Trung Quốc thành công ở Mỹ thường là các phim hành động võ thuật,
tuy nhiên các phim hiện đang thành công ở lãnh thổ Trung Quốc lại là
phim hài, tình cảm và viễn tưởng – những phim thế này gặp khó khăn với
việc chuyển ngữ ở nước ngoài.
Các phim Trung Quốc đang thành công ở thị trường nội địa là phim hài, tình cảm và viễn tưởng
“Nói khả năng tiêu thụ phim Trung Quốc đang sụt giảm là không hoàn toàn
đúng. Với China Lion, doanh thu phòng vé năm 2012 của chúng tôi tăng
100% so với năm 2011,” Milt Barlow, người sáng lập hãng China Lion và
cũng vừa rời khỏi công ty hồi đầu tháng 3, nói. “Vấn đề thực sự là các
hãng phim Trung Quốc và đại lý bán hàng thiếu chú trọng để việc phát
hành có ý nghĩa ở Mỹ diễn ra trơn tru. Việc sao chép bất hợp pháp là đối
thủ hàng đầu của chúng tôi cạnh tranh khán giả Mỹ gốc Á ở khu vực Bắc
Mỹ, nếu chúng tôi không phát hành cùng lúc với quê nhà châu Á thì bộ
phim sẽ chết. Và hãy thực tế đi nào, khán giả phương Tây của dòng phim
thị trường lại không thích xem những phim này.
Xác định thể loại phimThể
loại phim mà các nhà làm phim Trung Quốc đang thực hiện cũng là vấn đề
nan giải không kém. Nhiều người cho là những phim như thế quá thiển cận
hoặc quá công thức.
Ngược lại, hệ thống kiểm duyệt của Trung
Quốc, xếp một số chủ đề nhất định vào mục cấm, yêu cầu mỗi bộ phim phải
được chấp nhận để phát hành phổ biến – Trung Quốc không có hệ thống đánh
giá hay phân loại như phần lớn các nước khác – bị các nhà làm phim cũng
như nhà phân phối ở nước ngoài đổ lỗi làm bó hẹp thể loại phim.
Các
nhà sản xuất, gồm có Giang Chí Cường của công ty Edko Films Ltd và
Trương Gia Chấn của Lion Rock Productions, nói rằng những hạn chế như
vậy khiến họ không thể thực hiện những bộ phim hình sự đương đại cho thị
trường Đại lục, dù họ có thể làm điều tương tự ở Hồng Kông. (Năm 2012,
Giang Chí Cường thực hiện bộ phim
Cold War / Điệp vụ đối đầu được phát hành ở Trung Quốc và đạt doanh thu phòng vé hơn 40 triệu đôla Mỹ.)
Cảnh trong phim Cold War
“Việc làm phim quan trọng nhất là thể loại và có nhân vật phản diện mạnh
mẽ. Nếu không có người xấu, người tốt sẽ chẳng có việc gì để làm, nhưng
thật khó để làm các phim điện ảnh đương đại vì thể loại tội phạm hiện
sẽ không qua được khâu kiểm duyệt,” đạo diễn Trung Quốc Trần Đại Minh
nói.
Ông Lợi Nhã Bác của công ty Emperor Motion Pictures tổng kết
lại vấn đề khó xử của các đại lý bán hàng. “Phim hài Trung Quốc không
đi xa được. Các phim hành động thì bại dưới tay phim Mỹ do các hiệu ứng
đặc biệt. Phim chính kịch thì cần những tên tuổi lớn mà chúng ta thì
không có. Và phim võ thuật cổ trang thì nhan nhản khắp nơi,” ông nói.
Giới
học giả, chẳng hạn như Derek Elley - nhà phê bình chính của trang Film
Business Asia - biện luận rằng năng suất 700 tựa phim một năm hiện nay
của Trung Quốc có tiến bộ và đổi mới vượt xa mức được công nhận. Những
đề tài đúng ra là cấm kỵ như ma quỷ và du hành vượt thời gian lại thực
sự thành công trên màn ảnh. Trung Quốc thậm chí còn thích thú với bộ
phim quái vật phiêu lưu hành động đầu tiên
Million Dollar Crocodile hồi năm 2012 nữa.
Nhưng
quan điểm thì khó mà thay đổi và điện ảnh Trung Hoa có thể còn mắc kẹt
cho đến khi các đại lý bán hàng và nhà tiếp thị chủ động quảng bá sự đa
dạng của Trung Quốc và tận dụng các cơ hội quốc tế như liên hoan cho
việc đó. “Tôi chẳng cần xem thêm những lời ca ngợi lịch sử Trung Hoa nào
nữa. Tôi ngạc nhiên vì những phim này vẫn thành công với khán giả Trung
Quốc. Việc số phim Trung Quốc xuất khẩu đang giảm cũng chẳng có gì bất
ngờ,” Christoph Terhechte, người tuyển chọn chính tại khu vực diễn đàn ở
Liên hoan phim quốc tế Berlin, nói.
Các liên hoan phim quốc tế là cơ hội tốt để quảng bá cho sự đa dạng của phim Trung Quốc
Vì thị trường trong nước của Trung Quốc vẫn rất mạnh, nên họ ít có động
lực để thực hiện nỗ lực lớn nhằm chiều theo thị hiếu toàn cầu.
“Các
công ty Trung Quốc không biết gì về kinh doanh quốc tế. Đó là vì họ quá
chủ trọng vào thị trường trong nước. Họ cũng giống Nhật Bản vào những
năm 1970,” Lợi Nhã Bác nói. “Trung Quốc là cơ hội cho chúng tôi. Thực ra
chúng tôi nên bố trí lại đội ngũ nhân viên ở phía quốc tế cũng như các
tổ chức ở Trung Quốc,” ông Lợi nói. “Và thực sự thì chúng tôi đang tiến
hành đấy.”
Có những phim ngoại lệ tận hưởng thành công về doanh
thu, nhưng rất ít. “Thị trường Trung Quốc dần biến thành một con quái
vật ghê gớm đến nỗi các bộ phim Đại lục không tiến ra được châu Á hay
các nước khác trên thế giới.
Lost in Thailand là một ví dụ,”
Lâm Đức nói – ông là người đứng đầu công ty phân phối Clover Films Pte
Ltd của Singapore, bắt đầu tự thực hiện các phim Hoa ngữ.
12 con giáp
của Thành Long là một trong những phim Trung Quốc hiếm hoi kết nối được
– phim thành công ở Trung Quốc và phá vỡ nhiều kỷ lục ở châu Á. Thách
thức ở đây là cân bằng được nhu cầu trong nước và quốc tế - để tìm ra
một phim khác như
12 con giáp.
Cảnh trong phim 12 con giáp
Những người khác chỉ ra một yếu tố không thể đổ lỗi cho nhân viên kiểm
duyệt: đó là tâm trạng. “Các phim Trung Quốc trở nên quá tăm tối, hiếm
lắm mới có một người hùng đặc biệt vượt trội,” nhà sản xuất và bình luận
phim Trung Quốc Bey Logan nói. “Các phim như
Đầu danh trạng (2007),
Thập nguyệt vi thành (2009),
Âm mưu hoàng tộc và
Back to 1942 đều không vui vẻ gì.
The Last Supper / Huyết yến
cũng vô cùng u ám. Đạo diễn của bộ phim là Lục Xuyên còn nói với tôi
rằng đó là sự đen tối trong tâm hồn người Trung Quốc. Nhưng đó là lý do
mọi người có thể thấy buồn. Đó cũng là lý do khiến các phim
Diệp Vấn (2008) được đánh giá tốt. Đó là những câu chuyện đơn giản về chủ nghĩa anh hùng cá nhân được kể rất hay.
Các yếu tố kỹ thuậtCác yếu tố kỹ thuật, chuyên ngành cũng có thể gây khó cho phim Trung Quốc trong việc tung hết sức tấn công thị trường quốc tế.
“Rất
khó cho các nhà phân phối nước ngoài trong việc lập chương trình và mua
bán phim Trung Quốc vì trước mắt họ không biết chắc về ngày phát hành,”
nhà sản xuất Thi Nam Sinh của phim
Vô gian đạo nói. “Đó là vấn đề về kiểm duyệt và nội dung.”
Dù
sao về lâu dài thì lịch sử và kinh tế có thể là lợi thế của Trung Quốc.
Mười năm sau, bức tranh có thể là các công ty Trung Quốc khác tiếp bước
Wanda Media Co Ltd và có cổ phần ở Hollywood, còn những công ty nước
ngoài như Village Roadshow Pictures Asia Ltd và Fox International
Productions hoàn toàn gắn với xuất phẩm Trung Hoa.
Phim của các công ty này, như
Tây du ký: Mối tình ngoại truyện và
Hot Summer Days
(2010) đã đặt khán giả và thị hiếu Trung Quốc lên hàng đầu và thu tiền
trong nước cho các nhà đầu tư. Doanh thu quốc tế chỉ đơn giản được xem
là phần thưởng thêm.
Dịch: © Minh Châu @Quaivatdienanh.com
Nguồn: Film Business Asia
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi