Trở lại năm 1979, Ridley Scott đã làm thay đổi hoàn toàn thể loại phim
khoa học viễn tưởng, đưa ngôi nhà ma ám lên tàu không gian và vào trong
quá trình sáng tạo ra một trong những phim quái vật đáng sợ nhất chưa
từng có ở rạp chiếu bóng.
Alien là một phim kinh dị khá dễ hiểu trong đó con người chiến
đấu với dã thú nguy hiểm nhất của tự nhiên, nhưng phim vẫn để lại nhiều
câu hỏi lửng lơ, mà không câu hỏi nào trêu ngươi cho bằng câu hỏi về
nhân thân của cái gọi là ‘space jockey’ – một sinh vật khổng lồ có mặt
giống voi và một cái lỗ bí ẩn trên ngực.
Hơn 30 năm sau, Scott quyết định giải quyết bí ẩn này trong
Prometheus,
thăm lại thể loại khoa học giả tưởng đã từng đưa ông lên đài danh vọng
để kể một câu chuyện hoành tráng đặt ra những câu hỏi còn lớn hơn liên
quan đến việc chúng ta là ai và từ đâu tới.
Tiếp sau phần màu đầu
choáng ngợp bóng gió rằng sẽ có tham vọng triết lý, diễn biến bắt đầu
một cách hợp lý trên hòn đảo nhỏ Skye ở Scotland năm 2089, khi bộ đôi khoa học gia
Elizabeth Shaw (Noomi Rapace) và Charlie Holloway (Logan Marshall-Green)
phát hiện một tranh vẽ 35.000 năm tuổi trên một vách hang.
Bức
vẽ miêu tả con người sùng bái những sinh vật khổng lồ đang chỉ lên những
ngôi sao, tương tự hình tượng được tìm trong vô số nền văn hóa qua
nhiều thế kỷ, và sự sùng đạo sâu sắc mà Shaw hiểu ngay ra thành một lời
mời đến gặp những người tạo ra.
Hai năm sau, và công ty Weyland
bí ẩn tài trợ một hành trình đến những vì sao đã nói trên con tàu
Prometheus, phi hành đoàn 17 người lên đường tới LV-223 trong một nỗ lực
thực hiện cuộc tiếp xúc đầu tiên với những sinh vật ngoài không gian,
những sinh vật mà lúc này Shaw đặt tên là ‘engineers’ (kỹ sư).
Cả cô lẫn
Holloway đều tham gia hành trình, nhưng họ làm thuê cho Meredith Vickers
(Charlize Theron), người đại diện lạnh lùng, điềm tĩnh và tự chủ của
Weyland mà vẻ ngoài lãnh đạm khiến cô bị tưởng lầm là một rôbô.
Nhưng David (Michael Fassbender), người tổng hợp, mới là rôbô, người
phục vụ có mái tóc nhuộm vàng có nhiệm vụ trông nom con người lúc họ
chìm trong giấc ngủ sâu, nhưng chương trình làm việc của anh ta trở nên
nhập nhằng hơn khi họ thức.
Phần còn lại của phi hành đoàn là một
nhóm người ô hợp các thể loại tính khí trong đó có một nhà địa chất cộc
cằn chỉ muốn giao tiếp với cây cối và một chuyên viên an ninh hung hăng
với khẩu súng đại. Nhưng trong khi các nhân vật của
Alien cảm
thấy như họ đang sống trên Nostromo, phi hành đoàn tàu Prometheus không
có thời gian để thuyết phục khán giả rằng họ có gì khác hơn là những
biếm họa; kiểu bia đỡ đạn hời hợt dễ dàng tìm thấy trong một phim
Star Trek thay vì chiếm được sự cảm thông của chúng ta trong một phim nghiêm túc hơn.
Tuy
nhiên, không hay biết chuyện gì đang đợi mình, phi hành đoàn hăm hở dấn
thân vào chuyến khảo sát bề mặt hành tinh, điều tra vô số cấu trúc
khổng lồ dường như không phải do tự nhiên tạo ra.
Nhưng sứ mạng của họ nhiều hơn thoạt nhìn, với việc
Prometheus
sớm đi theo mô-típ của phim tiền nhiệm; phi hành đoàn chạm trán những
tạo tác ngoài trái đất, thực hiện một dạng tiếp xúc ngoài không gian,
trở về tàu không gian của họ với một kiện hàng bí ẩn, và rồi những
chuyện quá sức tưởng tượng từ từ nhưng chắc chắn là xảy ra.
Nhưng
đây không phải là yếu tố kinh dị liên tục trong phần phim gốc năm 1979,
mà là cái gì trí tuệ hơn. Cũng có sinh vật ngoài không gian, dù không
sinh vật nào cạnh tranh lại những thiết kế quái vật của H.R. Giger từ
phần phim gốc. Phim cũng có một vài cảnh thực sự hãi hùng.
Nhưng
Scott cùng hai biên kịch Damon Lindelhof và John Spaihts quan tâm đến
việc lý giải những 'engineers' (tạm dịch: kỹ sư) kia là ai và sự
tồn tại của họ có ý nghĩa gì đối với nhân loại hơn là phô diễn họ trong
những pha hành động. Nhưng mặc dù những câu hỏi đặt ra trong quá trình
diễn biến kích thích sự tò mò, đa số hoặc văng ra bên lề hoặc được giải
đáp không đem lại thỏa mãn.
Nhưng tệ hơn, bộ phim vụng về và lèo
lái mạnh tay khi xử lý hai vấn đề song trùng về đức tin và tôn giáo,
kịch bản bị đe dọa sụp đổ dưới sức nặng của chính tham vọng mang tính
thần học kiêu căng của nó ở màn hành động chung cuộc.
Tuy nhiên, nói đến hiệu ứng thị giác thì Scott chắc tay hơn,
Prometheus là bữa tiệc thị giác lộng lẫy, đỉnh điểm là khi nhóm khoa học gia khảo sát cảnh quan tráng lệ của LV-223.
Tuy nhiên, chính các diễn viên mới là người đưa thế giới này sống động
lên, và trong khi các vai phụ đã nói ở trên nỗ lực để được chú ý (ngoại
trừ nhân vật thuyền trưởng mỉa mai hài hước của Idris Elba) ba vai chính
đáp ứng tốt.
Charlize Theron hoàn hảo đến từng centimet trong
vai Vickers thủ đoạn, buộc phi hành đoàn của cô và ăn theo đó là khán
giả giữ tập trung hoàn toàn khi những ý đồ của cô trở nên sáng tỏ hơn và
vẻ ngoài băng giá bắt đầu vụn vỡ.
Tuy nhiên, Noomi Rapace trong
vai Shaw cạnh tranh quyết liệt với Vickers, và khi cuộc tàn sát leo
thang, cô dễ dàng chuyển từ nhà khoa học nhạy cảm thành một chiến binh
kiên cường.
Nhưng bây giờ như bao giờ, Michael Fassbender là
người được khen ngợi nhiệt liệt, thể hiện một thần thái phi phàm của
nhân vật David. Nỗ lực hài hước của anh chàng rôbô này đem lại những
khoảnh khắc buồn cười nhất của bộ phim, trong khi việc thiếu khả năng
thông cảm và cảm xúc tạo nên sự u ám, đưa
Prometheus thực sự bay bổng mỗi khi anh xuất hiện.
Diễn xuất của Fassbender nâng tầm một phim vốn là khoa học giả tưởng
giải trí, nhưng không may diễn tiến phim không bao giờ đạt đến đỉnh cao
ngất của
Alien, hoặc phần tiếp theo
Aliens sáng chói không kém, thiếu vắng cái căng thẳng dồn nén của
Alien, và đột kích bất ngờ theo đúng nghĩa của
Aliens.
Chắc
chắn phim có tham vọng hơn, và một ngân sách cao hơn tức là mục tiêu
lớn hơn và hiệu ứng nhiều hơn. Nhưng phần tiền truyện này – và không
nghi ngờ gì nữa, những sự kiện của
Prometheus là tiền thân của
Alien
– thiếu vắng không khí và sinh lực của bộ phim năm 1979, với diễn biến
đem lại cảm giác tẻ nhạt một cách lạ lùng trong nhiều giai đoạn dài.
Cao
trào để mở – bao gồm một đoạn cuối có cảm giác như thể được thêm vào để
an ủi người hâm mộ – nhưng người ta tự hỏi liệu Scott tiếp tục khai
thác loạt phim này có phải là khôn ngoan không. Ông đã làm nên một
Alien
tuyệt vời, và giờ khắc họa một phim khác rất hay ở cùng vũ trụ đó – quy
luật hiệu suất giảm dần cho rằng ông nên lên bằng loạt phim này và từ
bỏ khi đã tiến rất xa.
Điểm: 7/10
Dịch: © Yên Khuê @Quaivatdienanh.com
Nguồn: IGN
Hãy chia sẻ ý kiến của bạn về bài viết này trên
Facebook của chúng tôi